Vân Thí Thiên? Thật là Vân Thí Thiên?
Lạc Vũ cực kì sửng sốt, sau đó, cũng không có thời gian hỏi xem VânThí Thiên tại sao lại ở chỗ này, lập tức phi thân lên cao, hướng phíaVân Thí Thiên đang đứng mà phóng tới.
Ánh đèn u ám, ngay cả một thân ảnh đang đứng sừng sững nơi sân cũng không thấy được.
Thế nhưng Lạc Vũ trong mắt lại thấy rõ hết thảy.
Thân hình bay lên, nhanh như thiểm điện, thoáng qua mà tới.
Từng bước từng bước đã đứng tại trước mặt Vân Thí Thiên, Lạc Vũ cắn chặt môi dưới, hốc mắt đỏ.
Tóc bạc như trước, sắc mặt vẫn là lạnh như lúc ban đầu.
Chỉ là đầy mặt gió sương cũng che không được khuôn mặt tái nhợt, đennhánh trong mắt không che giấu được tia lờ mờ, một thân hàn khí lạnh như băng cũng khống chế không được một thân khí tức hỗn loạn. Thậm chítrường bào đỏ sậm còn thấy rõ ràng mùi máu tươi.
Trong nháy mắt làm cho nàng hô hấp đau xót.
Thương thế của Vân Thí Thiên còn chưa có tốt, vậy mà hắn lại xuất hiện ở chỗ này…
“Ngươi…” Vươn tay, hàng nghìn hàng vạn lời nói đã đến bên khóe miệng, nhưng là cái gì cũng không nói ra được, tất cả chỉ có thể hóa thành một chữ ‘ngươi’.
Vân Thí Thiên nhìn Lạc Vũ đỏ mắt, chậm rãi vươn tay phất đi sợi tóc trước mặt Lạc Vũ.
“Rất ổn.” Thanh âm khàn khàn, nhưng là so với mùa hè chói chang còn muốn nóng hơn rất nhiều.
Lạc Vũ trở tay, ôm tay Vân Thí Thiên, run rẩy nói: “Ngươi… Ngươi không trách ta?”
Vân Thí Thiên nghe vậy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dac-cong-hoang-phi/1608890/chuong-113.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.