Trong tích tắc, rõ ràng bầu trời đang rất trong xanh lại xuất hiện luồng khí tức cực thấp.
Vân Thí Thiên cùng Đế Phạm Thiên ở phía dưới ánh mắt cực sâu, đem theo hàm ý không hiểu nhìn Đông Thiên vương.
Đông Thiên vương cảm giác được hai đạo ánh mắt mang hàm ý bất đồngđang nhìn về phía mình, cúi đầu, ánh mắt yêu tà đảo qua, chống lại ánhmắt của Đế Phạm Thiên cùng Vân Thí Thiên.
Phật Tiên Nhất Thủy, Hỏa Ma, Tam vương hô phong hoán vũ, ba ánh mắt nhìn nhau.
Ám triều mãnh liệt, khí tức run run
Lạc Vũ đảo qua nhìn Vân Thí Thiên rồi phục hồi lại tinh thần, không khỏi nhướng mày, hướng Đông Thiên vương nói: “Đến rồi.”
Đông Thiên vương ánh mắt nhẹ nâng, quét mắt liếc hai người phía dướimột cái, chậm rãi cười. Nhìn kĩ hai đạo ánh mắt bất đồng phía dưới.
Đông Thiên vương một tay duỗi ra, đặt trên vai Lạc Vũ, cười nhẹ, tàkhí vạn phần đến bên tai Lạc Vũ nói: “Đem binh mã của ta đến cứu ngườitình hả, ta cũng phải nhận được đền đáp gì chứ?”
Lạc Vũ nghe Đông Thiên vương nói thì liếc mắt một cái, thấp giọngnói: “Chẳng nhẽ ta để cho ngươi có công mà không có hưởng sao, đừng nghĩ là ta không biết, ngươi đem Vương cung của Phạm Thiên Các vét sạch, một thứ cũng không để lại.”
Đông Thiên vương nghe vậy thì nhất thời cười ha ha, thần sắc là vạnphần sủng nịnh cùng không đứng đắn nói: “Đều là của Quân phu nhân nàngcho ta.”
Lạc Vũ đã sớm quen với Đông Thiên vương như vậy, trực tiếp mặc kệ lời nói của hắn, lập tức
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dac-cong-hoang-phi/1608884/chuong-107.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.