Một thân giả dạng binh sĩ Phạm Thiên Các, trên mặt còn mang râu quai nón, vốn là một nam nhân bình thường hoàntoàn không có gì hấp dẫn ánh mắt mọi người nếu lẫn trong một đám người.
Dung mạo này vốn không phải dung mạo của Lạc Vũ.
Nhưng là, làm sao có thể dấu diếm qua khỏi ánh mắt của hắn, hắn làm sao có thể nhận lầm người cho được.
Đôi mắt ấy, chỉ với một đôi mắt, đã nói lên nhiều thứ lắm.
Đó là Lạc Vũ, đó là người con gái mà cho dù nàng có hóa thành bụi, hắn cũng có thể nhận ra là Lạc Vũ của hắn.
Tóc bạc cuồng loạn bay múa trong gióđêm, Vân Thí Thiên cúi đầu, thật sâu nhìn phía dưới Lạc Vũ đã dừng lạibước chân, cứ sâu thẳm nhìn nàng như vậy.
Trong ánh mắt không có một tia biểu tình, vẻ mặt không có một chút dao động.
Nhưng là, dù vẻ mặt không hề biểu tình, dù không làm ra bất cứ động tác gì.
Nhưng so với bất cứ vẻ mặt gì, so với bất cứ tâm tình gì, càng thêm sâu thẳm, càng thêm cố chấp.
Đêm, một màu đen thuần túy.
Cũng không đen đặc như đôi mắt Vân Thí Thiên, thâm sâu như vậy, cứ như vậy thâm.
Phía dưới, liếc mắt một cái thấy được Xích Hồng Liệt Hùng toát ra từ trong trời đêm, che chở phía sau của Vân Thí Thiên, Lạc Vũ liền dừng lại bước chân, thở dài nhẹ nhõm một hơi.
Tiểu Ngân giúp nàng phái tới một tên, hóa ra là đại gia hỏa này.
Đã có đại gia hỏa này ở đây, nó đứng phía sau Vân Thí Thiên, nhất định
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dac-cong-hoang-phi/1608877/chuong-100.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.