Phật Tiên Nhất Thủy hoàn toàn loạn, binh lính Ngũ Lộ và mười ba quốc tiến công Vọng Thiên Nhai. Liếc mắt nhìn mật tín một cái, đã làm trái tim Lạc Vũ đập thình thịch. Ngũ Lộ, mười ba quốc. Lấy Phạm Thiên Các cầm đầu, Ẩn Tộc, MễLâm quốc, Tề quốc, Phùng Thành quốc, hay còn gọi là Ngũ Lộ, ngoại trừVọng Thiên Nhai thì đây là tập hợp tất cả những lực lượng cường đại nhất ở Phật Tiên Nhất Thủy. Mà mười ba quốc, là lực lượng những cỗ thế lực nhỏ, chiếm cứ địa thế, những quốc gia này vây quanh thân Vọng Thiên Nhai. Ngũ Lộ, mười ba quốc phát binh tiến đánh Vọng Thiên Nhai. Đây là cơ hồ đem tất cả thế lực ởPhật Tiên Nhất Thủy hủy bỏ Vọng Thiên Nhai, tất cả các quốc gia từ lớnđến nhỏ đều vây công Vọng Thiên Nhai. Vọng Thiên Nhai bị tứ phía vây đánh, tình thế nguy hiểm dị thường. Lạc Vũ đọc nhanh như gió, nghiến răng nghe khanh khách. “Sao có thể lại như vậy?” Lạc Vũ nắm chặt nắm đấm. Ở Phật Tiên Nhất Thủy, Vọng ThiênNhai không phải là một nước nhỏ yếu bình thường, đó là một trong hai thế lực lớn nhất cùng với Phạm Thiên Các. Với thế lực như vậy, với thực lực như vậy, đâu phải thế lực khác muốn tấn công là tấn công được đâu. Nếu dám liều lĩnh như thế, sợ rằng Phật Tiên Nhất Thủy đã sớm tẩy trừ đi tất cả, cũng không phải là thế cục như bây giờ. Tại sao ngay lúc này bọn họ lại độtnhiên làm ra hành động như vậy, cơ hồ chỉ mới qua có một, hai tháng, lại đột nhiên tập hợp lại tấn công, này… Này… Chau mày, thanh âm Hoàng Vũ rất trầm: “Là Đế Phạm Thiên lên tiếng kêu gọi.” Lập tức, Hoàng Vũ rõ ràng báo lại tin tức nghe ngóng được mấy ngày nay, nhất ngũ nhất thập nói hết với Lạc Vũ. Đế Phạm Thiên này quả thật là một nhân vật lợi hại. Thừa cơ trong nội bộ Vọng Thiên Nhai, Vân Thí Thiên và Vân Khung đều bị thương nặng, biểu hiện bên ngoài củahắn là không có động tác nào, nhưng trên thực tế lợi dụng việc hắn bịTiểu Ngân đánh bị trọng thương. Hắn dám nói rằng Vọng Thiên Nhai và thế lực khác đã kết thành đồng minh rồi. Ở Phật Tiên Nhất Thủy ai mà khôngmuốn làm lão đại, ai mà không muốn siêu việt hơn cả Vọng Thiên Nhai vàPhạm Thiên Các để trở thành chúa tể Vong Xuyên đại lục. Lúc này dường như đây là một cơ hội tốt, Vọng Thiên quân vương bị trọng thương, triều chính sẽ khó bề yên ổn, tiền nhiếp chính vương lại là sinh tử không biết, Vọng Thiên Nhai là một mảnh đại loạn. (*Vân Khung) Lúc này không tập hợp lại tấn công thì phải chờ đến lúc nào đây. Bởi vậy, cũng không biết Đế Phạm Thiên hứa hẹn những gì với mười ba quốc, hoặc là kết thành quan hệ đồng minh thân thiết. Dù sao, đột nhiên trong một đêm tất cả bọn họ đã phát binh ý muốn tấn công Vọng Thiên Nhai. Một kiếm chỉ mũi tấn công về phía Vân Thí Thiên, hoàn toàn không có một chút dấu hiệu, hoàn toàn không để cho Vọng Thiên Nhai có thời gian chuẩn bị. Phật Tiên Nhất Thủy, toàn diện công phạt Vọng Thiên Nhai. Trong nháy mắt, tin tức này làm khiếp sợ cả đại lục. Ngoài cửa sổ gió lạnh lãnh liệt, cũng không lạnh bằng trái tim băng giá trong lòng Lạc Vũ. Thế lực của Vọng Thiên Nhai có hùnghậu đến cỡ nào, võ công có cao cường đến cỡ nào, chỉ với thực lực củamột quốc gia mà đối kháng chống lại cả Phật Tiên Nhất Thủy, làm sao còncon đường sống, làm sao còn có phần thắng. “Đáng chết, thật đáng chết.” Nắm tay răng rắc rung động, đôi mắt Lạc Vũ đã trở nên đỏ lên một mảnh. Đây là tai họa do nàng để lại. Nếu cha mẹ nàng không làm ra một hồingộ sát, nếu không trúng bẫy của Đế Phạm Thiên, lúc này Vọng Thiên Nhaituyệt đối sẽ không bị động bị bao vây như vậy. Tuyệt đối sẽ không bởi vì biết được Vân Thí Thiên bị trọng thương, Vọng Thiên Nhai quần long vô thủ, mà xảy ra tình thế tiến hành bao vây tiêu diệt. (*~ như rắn mất đầu, không có phương hướng, không có người dẫn dắt) Đều là bởi vì nàng, đều là bởi vì nàng mà làm thế cục trở nên loạn như thế này. “Vũ nhi.” Khắp phòng, không khí trở nên áp lực làm cho người ta cơ hồ không thở nổi, Quân Vân và Phi Yên chạy lại đây. Nhìn trong đại sảnh, Lạc Vũ đứng đóphẫn nộ, Quân Vân cũng không nói những lời dư thừa, chỉ bước nhanh đếnbên người Lạc Vũ: “Cái gì ta cũng nghe lời ngươi.” Cái gì cũng nghe nàng. Bởi vì bọn họ mà Vọng Thiên Nhai phải đối mặt với cục diện như bây giờ, là lỗi của bọn họ. Ngay lúc đó, chính vì bọn họ phó thang đạo hỏa, tạo nên rắc rối. (~hành động châm thêm lửa, thổi thêm gió) Những chuyện này đã không cách nàoquay đầu lại để sửa chữa, nhưng bọn họ vẫn có thể bù lại, tuyệt đốinguyện ý dâng cả tánh mạng vì nữ nhi mà đền bù sai lầm của mình. Lạc Vũ quay đầu lại, nhìn vẻ mặt kiên quyết của cha mẹ, răng nanh cắn chặt, thật sâu hít vào một hơi, đèxuống trong lòng khiếp sợ và phẫn nộ. (*không phải tỷ ấy giận cha mẹ đâu nhá)
“Không cần, việc này nữ nhi sẽ xử lý, cha mẹ không cần để ý tới.” “Vũ nhi.” “Cha, nương, yên tâm, Vũ nhi biết rõ ý tứ của các ngài, nếu lúc nào cần các ngài ra mặt, nữ nhi sẽ sắp xếp.” Quân Vân và Phi Yên nghe vậy nhìnnhau liếc mắt một cái, bọn họ cũng không bắt buộc Lạc Vũ, chỉ gật đầu,xoay người đứng ở bên cạnh. “Lạc Vũ, chuyện này…” “Ta muốn đi.” Hoàng Vũ nhìn ánh mắt kiên quyết của Lạc Vũ, cùng với nàng cắt ngang lời hắn nói, có chút nhíu mi. Hắn biết Lạc Vũ tuyệt đối sẽ nói nhưvậy, bởi vậy hắn cân nhắc thật lâu, mới quyết định không giấu diếm LạcVũ tin tức này, để cho nàng biết hết những tình cảnh phát sinh của VọngThiên Nhai. Không có phản đối quyết định của LạcVũ, cũng không có ngăn trở, sau khi thật sâu nhăn mặt và chau mày, Hoàng Vũ mới trầm giọng nói: “Thế lực bây giờ của chúng ta còn chưa đủ đểliều mạng với Phạm Thiên Các.” Cơ hồ không thể đánh ngang tay với Phạm Thiên Các, đừng nói chi đến đối kháng tất cả thế lực cực mạnh ở Phật Tiên Nhất Thủy. Này, bọn họ hoàn toàn không có phần thắng. “Cũng không nhất định sẽ như vậy.”Hoàn toàn không có phần thắng, điều này cũng chưa chắc, Lạc Vũ quay đầuchậm rãi chống lại đôi mắt Đông Thiên Vương vẫn đứng phía sau không nóichuyện. Đông Thiên Vương vốn vểnh tai lắng nghe Lạc Vũ và Hoàng Vũ nói chuyện với nhau. Lúc này, thấy Lạc Vũ đột nhiên xoay người nhìn hắn, trong mắt khẽ chớp động, đã hiểu rõ ý tứ của Lạc Vũ. Hắn lập tức giương môi cười tà, mởmiệng nói: “Phật Tiên Nhất Thủy, Phạm Thiên Các, Vọng Thiên Nhai, Hỏa Ma chúng ta vốn mặc kệ chuyện của khu vực khác, nhưng cũng không có nghĩalà ta chưa từng nghe nói qua hai thế lực lớn này. Lạc Vũ, cũng không phải ta muốn nói xui, nhưng hai cỗ thế lực này có chút lớn hơn Đông Thiên ta. Muốn ta giúp ngươi, thù lao này cũng sẽ không thấp.” Một từ trúng ngay ý nghĩ của Lạc Vũ, Đông Thiên Vương vốn là “người đã luyện thành tinh” mà. Mà Hỏa Ma và Phật Tiên Nhất Thủy làtình trạng vương không gặp vương, mặc hai bên dù vốn là hàng xóm, nhưngai cũng không can thiệp chuyện của ai. Phật Tiên Nhất Thủy bị náo loạn, sắpbị phân chia lại thế lực một lần nữa. Hỏa Ma, Đông Thiên của hắn cònmừng rỡ ngồi một bên xem náo nhiệt nữa đây. Hoàn toàn mặc kệ chuyện củabọn họ, Đông Thiên cũng không chiếm được chỗ tốt, cũng không có chỗhỏng. Bây giờ, Lạc Vũ muốn hắn hỗ trợ, ha hả… “Thù lao có thể thương lượng.” Lạc Vũ hít sâu một hơi, đem tất cả vội vàng xao động đặt vào sâu trong lòng,thần thái khôi phục trầm ổn. Một người một ngựa đi đánh không thể giúp được Vân Thí Thiên, ngược lại chẳng khác nào chính mình giống như là đi tìm chết. Nàng sẽ không làm những chuyện liên lụy người khác, cũng không để người khác bị liên lụy bởi chuyện của mình. Muốn đi, cho dù không thể ngăn cơn sóng dữ, cũng phải đánh ra một kích liền trúng mới được. “Tốt, thế lực của ngươi tại Phật Tiên Nhất Thủy sẽ thuộc về ta, còn nữa, gả cho ta làm phu nhân.” Đông ThiênVương cười vạn phần tà khí. “Ta không có thế lực tại Phật Tiên Nhất Thủy, ta là đi giúp người.” Lạc Vũ cau mày. Đông Thiên Vương nghe vậy nhướng mi:“Ngươi quan tâm đến Vọng Thiên Nhai như vậy, ta còn tưởng rằng VọngThiên Nhai có dính dáng đến thế lực của ngươi, nếu không có cũng được. Con người của ta nói được làm được, nếu ngươi đáp ứng điều thứ 2 của ta, ta lập tức sắp xếp cho ngươi.” “Vũ nhi?” Đông Thiên Vương cười tà vừa nói hết, bên cạnh, Quân Vân kinh ngạc kêu lên một tiếng. Lấy Lạc Vũ, muốn Vũ nhi nhà bọn họ gả cho hắn? Đây là chuyện gì xảy ra, Vũ nhi không phải có tình cảm với Vân Thí Thiên sao? Lạc Vũ nhìn vẻ mặt cười tà của ĐôngThiên Vương, chậm rãi vuốt một chút mật tín bị nàng xiết chặt làm chonhăn nheo, rất trầm rất chậm nói: “Phật Tiên Nhất Thủy vây công VọngThiên Nhai vốn là đường lang. Lấy Vọng Thiên Nhai làm trung tâm,chính là thiền, như vậy Đông Thiên có phải hay không muốn làm hoàngtước, có muốn được lợi hay không, ta đã cung cấp tin tức cho ngươi rồi,ngươi có làm hay không và được đến bao nhiêu lợi lộc, chính ngươi đã rõtrong lòng. Đông Thiên Vương, lúc này đây nếu ngươi ra tay giúp ta, ta sẽ nợ ngươi một cái nhân tình. Chỉ cần còn trong phạm vi năng lực của ta, không đi ngược lại tâm ý của ta, ta sẽ dốc hết toàn lực báo đáp ngươi.” Nói đến đây, khí tức trầm ổn của LạcVũ đột nhiên biến đổi trở nên sắc bén lên, hai mắt híp lại nhìn ĐôngThiên Vương nói: “Nếu ngươi không giúp, ta cũng không có gì để nói. Bất quá, nếu sau khi ngươi biết tintức này, mà ở sau lưng ta đâm ta một đao, Đông Thiên Vương, như vậyngươi đừng trách ta không nhắc nhở ngươi.” Một vừa dứt, Lạc Vũ đột nhiên ôm lấy Tiểu Hồng, lạnh lùng nói: “Tiểu Hồng, đi tìm Tiểu Ngân, ta cần nó giúp đỡ. Còn có, nói cho nó, nếu là Đông Thiên xuất ra thủ đoạn đối phó sau lưng ta, nguy hại đến ta, trước tiên tacần một nhóm tiểu đệ của nó, diệt đi Đông Thiên cho ta, một người khôngđể lại.” Tiếng xé gió trầm như băng, sắc bén cực kỳ. Một lời vừa dứt, bàn tay Lạc Vũ ném đi, chỉ thấy hồng quang chợt lóe. Trong nháy mắt Tiểu Hồng đã lẫn vào trong hòn đá dưới đất, không thấy thân ảnh nó nữa rồi. Nhanh đến nỗi Đông Thiên Vương còn không kịp làm ra bất kỳ phản ứng gì. Trong đại sảnh nháy mắt đã có một chút yên tình bức người. Tĩnh lặng cơ hồ làm cho người ta không dám hô hấp. “Lạc Vũ, ngươi uy hiếp ta?” Hai tay Đông Thiên Vương ôm ngực, chậm rãi vuốt cằm nhìn Lạc Vũ. “Không, cả một đoạn đường đi cùngnhau, ta xem ngươi là gì, trong lòng ngươi đều biết.” Lạc Vũ trầm mặtnhìn Đông Thiên Vương. chậm rãi nói. “Ta xem ngươi là bằng hữu, là huynhđệ, cho nên tất cả những chuyện của ta bên này, ta cũng không kiêng kị,giấu diếm ngươi, cho dù Tiểu Ngân có thân phận kinh người như thế, tacũng chưa hề nghĩ sẽ biến Đông Thiên trở thành của ta. Chỉ là lúc này đây, ta không thể lưu lại bất cứ hậu hoạn gì, ta không thể thua.” Lời nói trầm lắng vừa hạ xuống, LạcVũ đột nhiên vươn tay đưa lên mái tóc dài đang được bó cao trên đầu, lấy xuống búi tóc giả, lộ ra mái tóc thật vốn có. “Ngươi là nữ tữ?” Đông Thiên Vương cả kinh, vạn phần kinh ngạc nhìn Lạc Vũ. Cư nhiên vốn là nữ, có lầm hay không? Hắn cư nhiên có lúc nhìn không ra? Đông Thiên Vương vuốt vuốt hai tròngmắt, mày có chút cau lại, thủ đoạn ẩn dấu thật cao minh, cư nhiên ngaycả hắn cũng chưa từng nhìn ra chân tướng. Nhìn Lạc Vũ là một thân nữ tử, thần sắc tà mị trong mắt Đông Thiên Vương chậm rãi trầm xuống. Là nam hay nữ, đối với hắn đều không sao cả, miễn sao đều là Lạc Vũ là tốt rồi. Bất quá, lúc này Lạc Vũ đột nhiên lộ ra hình dạng thật… “Ngươi muốn đi cứu ai?” Thanh âm Đông Thiên Vương trầm lắng. “Trượng phu của ta, Vân Thí Thiên.” Thanh âm leng keng hữu lực rơi xuống đất, Lạc Vũ nhìn Đông Thiên Vương. Nàng biết Đông Thiên Vương có cảmtình với nàng, cũng đã rất nhiều lần nàng nói với hắn, nàng có người màmình thích, nhưng hắn lại không để ở trong lòng. Mà lúc này đây, nàng không thể không nói rõ ràng. Nàng không muốn lợi dụng Đông Thiên Vương. Cũng không muốn cuối cùng khi Đông Thiên Vương biết, sẽ phản lại đối phó nàng, làm rối loạn tính toán của nàng. Đông Thiên Vương này, tà tính cực kỳ, ai cũng không thể hủy đi ý nghĩ của hắn, cũng không ai có thể biết được ý tứ của hắn. Nếu hắn giận dữ hoặc là nhằm vào đốiphó Vân Thí Thiên, như vậy chẳng khác làm cho Vọng Thiên Nhai có thêmmột đại địch, như vậy còn có thể giúp ích gì được nữa. Cho nên, Lạc Vũ nàng, không thể đánh cuộc, cũng không muốn đánh cuộc. “Ngươi vẫn chưa lập gia đình.” ĐôngThiên Vương nghe vậy mắt trầm xuống, từ trên xuống dưới đánh giá Lạc Vũliếc mắt một cái, trầm giọng nói. Bộ dạng 14 tuổi của Lạc Vũ, hoàn toàn không có tư thái của một phụ nhân. (*phụ nữ đã có chồng) “Hắn vị hôn phu của ta, đời này tachỉ gả cho hắn.” Lạc Vũ nhìn Đông Thiên Vương liếc mắt một cái, sau đóxoay người, bắt đầu phân phó công việc cho Hoàng Vũ. Trung Võ Môn mặc dù phát triển rất nhanh, nhưng những người có thể dùng lại rất ít. Lúc này đây đi vào Phật Tiên Nhất Thủy, nàng phải cực kỳ thận trọng. Đông Thiên Vương đứng sừng sững trong đại sảnh, trong mắt chợt lóe mà qua sát khí. Vọng Thiên Nhai, Vọng Thiên quân vương Vân Thí Thiên, hắn đã nghe nói qua. Người này là muốn chết, cư nhiên dám có dũng khí tranh đoạt lão bà với hắn. Vân Thí Thiên, Vân Thí Thiên, hừ. Đông Thiên Vương híp mắt lại, vẻ mặt biến ảo khó lường. Đột nhiên khóe miệng giương lên nở nụ cười tà: “Không phải còn chưa có gả sao, cho dù đã gả rồi, ta cũng có thể đoạt lại.” Cúi đầu, chống lại Lạc Vũ đang caumày nhìn qua, Đông Thiên Vương cười: “Ngược lại làm cho ta nổi lên hứngthú rồi, nợ một cái nhân tình sao, được thôi, ngươi nhớ kỹ cho ta.” Nhìn Đông Thiên Vương đột nhiên đồngý, lại xoay người đi ra ngoài, đôi mắt Lạc Vũ sáng ngời, đồng thời caogiọng nói: “Đừng có nổi lên tà tâm đó.” Đông Thiên Vương đưa lưng về phía Lạc Vũ đi hướng ra cửa, nghe vậy, tà khí ngang nhiên phất phất tay với Lạc Vũ. Tà tâm, chẳng lẽ chưa từng nghe nói qua Đông Thiên Vương hắn vốn là tà sao. Cả người đều là tà, như vậy trái tim chẳng lẽ lại không tà sao. Gió đông lãnh liệt, vù vù thổi qua bay lên thiên không. Đem hết thảy cũng bắt đầu đóng băng, đem thiên địa cũng nhiễm một tầng sương trắng. Thiên địa lạnh như băng, mà nhân gian nhưng lại cực nóng khó tả. Không nói đến Lạc Vũ rất nhanh chuẩn bị trên đất Hỏa Ma, hướng về phía Phật Tiên Nhất Thủy mà đến. Lại nói ngay lúc này, ở Vọng Thiên Nhai. Tình hình hỗn loạn, mười tám cỗ thế lực vây công Vọng Thiên Nhai. Ngũ Lộ, mười ba quốc, cùng nhau vâycông Vọng Thiên Nhai, đây quả thực chính là việc xảy ra lần đầu tiêntrong mấy trăm năm qua sau khi các cỗ thế lực đã thành hình ổn định tạiPhật Tiên Nhất Thủy. Phong vân rung động, cả hôm nay cũng sương khói cuồn cuộn. Vọng Thiên Nhai đưa lưng dựa vào Thương Sơn trùng điệp, và ba mặt khác là Đông, Nam, Tây tiếp giáp với các thế lực khác. Lúc này, ba mặt này đã hoàn toàn bịNgũ Lộ, mười ba quốc bao vây, cả ngày lẫn đêm không ngừng thay nhau tiến công ba cửa thành lớn ở ba hướng này. “Giếtttt…” “Xông lên, xông lên chp bổn tướng…” Ở mặt biên quan phía đông, lúc nàybầu trời âm trầm, những bông tuyết bay bay càng làm nổi bật thêm máutươi đỏ sậm trên mặt đất. Trắng và đỏ đan vào nhau, vốn là một màu thuần khiết, nhưng lúc này lại hết sức dữ tợn. Các màu đấu khí bay múa trên bầu trời, va chạm dưới mặt đất. Liếc mắt một cái nhìn không tới điểmcuối của đoàn quân, giống như những con kiến không ngừng tiến tới đợtnày lại đến đợt khác, tiến về phía biên quan mặt đông của Vọng ThiênNhai không ngùng oanh tạc. Trên bầu trời âm trầm, thập cấp Phi Bằng không ngừng gào thét mà qua. Chở những người phụ trách công kích biên quan mặt này, là liên quân Mễ Lâm quốc và Tề quốc, từ trên bầu trời không ngừng biên quan trọngyếu của Vọng Thiên Nhai không ngừng công kích từ không trung. (*quân lính kết minh của các cỗ thế lực khác nhau) Đấu khí ngưng tụ thành một quả cầumang lực lượng, từ không trung bùng nổ hạ xuống, đánh lên cái chắn phòng hộ vừa được tạo nên của mặt đông Vọng Thiên Nhai. “Đô Đốc, cái chắn phòng hộ sắp chịu đến cực hạn rồi.” Trên tường thành, Yến Ngữ, Đô Đốc thứ 2của Vọng Thiên Nhai, tay cầm 70 vạn binh mã, tọa trấn biên quan mặt phía đông Vọng Thiên Nhai, không ngừng nghe thuộc hạ bẩm báo. Thình lình xảy ra, hoàn toàn không chobọn họ cơ hội kịp chuẩn bị, tới quá nhanh rồi, nhanh đến bọn họ chỉ kịpdựng lên cái chắn phòng hộ. Gương mặt vốn cương nghị, lúc này bao phủ một mảnh túc sát, Yến Ngữ nhìn lướt qua liên quân rậm rạp trước mắt,sắc mặt cực kỳ khó coi. “Lại mở ra thêm một tầng.” “Đô Đốc, lại mở ra nữa cũng chỉ là một tầng phòng hộ lần sau cùng.” Một khi bị công phá, toàn bộ biên thành sẽ bại lộ từ thế công của liên quân. “Ta biết, mở ra.” “Vâng.” Phong khói cuồn cuộn, tiếng kêu kinh thiên động địa. Vô số quân tình và hiểm cảnh, không ngừng được báo đến kinh đô Vọng Thiên Nhai. Mặt đông chém giết rung trời, mà lúc này tình huống bên phía biên quan mặt nam cũng không lạc quan. Yến Triệt, đại Đô Đốc của Vọng ThiênNhai, lúc này đang giữ chặt cửa thành, trước mặt phải đối kháng liênquân giữa Ẩn Tộc và Phùng Thành quốc, phía sau chống lại binh mã của bốn tiểu quốc. Không phải đối phó với Phi Bằng mạnh mẽ giữa không trung, mà là một đám hắc khí quỷ mị tung bay. Ẩn Tộc, vốn giỏi về trận pháp và thân pháp, lại rất có nghiên cứu đối với độc vật. Lúc này công thành, chỉ thấy một đám độctố màu đen tung bay giữa không trung, thân pháp xuất quỷ nhập thần không ngừng bay bay ở biên quan phía nam Vọng Thiên Nhai, bao phủ quỷ dị vàuy nghiêm. Ở trong trời đông làm cho người ta không rét mà run. “Giải dược đã điều chế xong chưa?” Đứngtrên tường thành cao cao, Yến Triệt vừa nhìn tướng sĩ đang chống đỡ vớiquân đội quỷ mị của Ẩn Tộc, vừa trầm giọng nói. “Đã điều chế xong.” “Mau, bắn ra ngoài, bao phủ toàn bộ cửabiên quan, không cho phép hắc vụ tiến vào cửa biên quan nửa bước.” Thanh âm Yến Triệt trầm như băng. “Vâng, thuộc hạ hiểu rõ.” Hắc vụ đầy trời, mấy chục vạn quân đội ở biên quan phía nam, toàn diện hành động. Những ai được phân công phòng ngự thìphòng ngự độc, những ai nhận nhiệm vụ chống đỡ thì chống đỡ, một mảnhnghiêm túc và tráng liệt. Trong màn hắc vụ tràn ngập, khôi giáp màu đen và quân đội vây quanh tiến công từ bốn phương. Ẩn trong sắc thái giết chóc quỷ dị, không giống sự tráng liệt của mặt đông biên quan, nhưng lại im ắng, âm lãnhtàn khốc như rót vào trong xương. Phương này, vốn là sự giết chóc trongim lặng. Trong liên quân của Ngũ Lộ, bốn lộ chialàm hai thế lực, liên thủ cùng vài quốc gia nhỏ, tấn công biên quan mặtđông và mặt nam Vọng Thiên Nhai. Mà Phạm Thiên Các, thế lực lớn nhất trong Ngũ Lộ, lại một mình tiến đánh biên quan Lợi Châu, nơi trọng yếu nhấtcủa Vọng Thiên Nhai. Lợi Châu, khu vực giữa biên cảnh Vọng Thiên Nhai, đi hướng vào trong chính là khu vực phồng hoa của Vọng Thiên Nhai. Hướng ra ngoài, tiếp giáp với ba cỗ thế lực lớn, trong đó có Phạm Thiên Các. Quả thật chính là nơi tranh giành của các binh gia. Thậm chí vị trí này còn quan trọng hơn cả hai mặt đông và nam Vọng Thiên Nhai. Chỉ cần công phá nơi này, như vậy chẳngkhác nào mở ra một con đường thẳng tiến đến kinh đô Vọng Thiên Nhai,cũng có nghĩa là kinh đô Vọng Thiên Nhai sắp nắm được trong tay. Không như mặt đông đánh cho oanh oanh liệt liệt, cũng không như mặt nam quỷ bí mà âm trầm. Binh mã Phạm Thiên Các, đại khí mà vững vàng, không quyết liệt tiến công, cũng không nôn nóng. Chỉ là đội ngũ của một thế lực, nhưng so với sự liên thủ của hai mặt kia, càng thêm có lực uy hiếp và sắc bén. Yến Phi, đệ nhất đại Đô Đốc, đích thân tới tọa trấn tại Lợi Châu. Gió lạnh nhè nhẹ thổi trên bầu trời LợiChâu, nương theo phía dưới giống như một cối xay thịt, tiến công hếtvòng này đến vòng khác. Lợi Châu thành, cơ hồ giống như ánh nến lập lòe trong mưa gió, thổi lay lắt. “Đô Đốc, người xem, là vương kỳ của Phạm Thiên Các chủ.” Đứng vững vàng trên tường thành Lợi Châu, YếnPhi đã vốn lãnh khốc rồi, lúc này lại có thể sánh được với hàn băng ngàn năm. (*cờ đại diện cho người lãnh binh => Các chủ lãnh binh) Nhường mi, ánh mắt băng lãnh nhìn xuốngmột đám kịch liệt công thành phía dưới, Yến Phi nhìn về phía xa xa vương kỳ Phạm Thiên Các vạn phần chói mắt. Đế Phạm Thiên tự mình đến tọa trấn rồi. Đế Phạm Thiên, giỏi cho ngươi Đế Phạm Thiên, giỏi cho Đế Phạm Thiên ngươi a. Năm ngón tay gắt gao nắm thành nắm đấm,Yến Phi mắt lạnh nhìn lướt qua thế lực một tiểu quốc bị Đế Phạm Thiênxem như con tốt thí dẫn đi trước. Lãnh khốc túc sát cực kỳ nói: “Toàn bộ diệt.” “Vâng.” Tinh kỳ được phất lên, khí thế Lợi Châu thành dâng lên khôn cùng. Trong thời tiết băng hàn như thế này, hết sức chói mắt. Thế lực một tiểu quốc nho nhỏ, cũng dámnghĩ đến việc xúc phạm quyền thế của Vọng Thiên Nhai, cho dù chúng takhông có chuẩn bị, cũng tuyệt đối không phải đám các ngươi có thể độngtay động chân được. Đế Phạm Thiên, nghĩ muốn công phá Lợi Châu của bọn ta, không dễ dàng như vậy. Gió lạnh trận trận, từ bắc tới nam, thanh âm ô ô thổi qua, trong tiếng hò hét đầy trời, đủ mọi màu sắc đấu khíbốc lên, cùng máu đỏ tươi vẫy ra. Giống như địa ngục quỷ khóc, nặng nề quanh quẩn trong thiên địa. Trời đông giá rét, trăng cô tịch, Vọng Thiên Nhai bị vây ba mặt, trận trận chém giết. Tình báo bay khắp nơi, hướng về nhữngphương khác của Phật Tiên Nhất Thủy, đi về hướng Ngũ Lộ, 13 quốc, hướngvề phía Vọng Thiên Nhai. Bụi bậm thay nhau bay đầy trên bầu trời. Màn đêm, chậm rãi thay thế ban ngày, ánh lửa giăng khắp nơi, càng phát ra sắc bén bức người. Kinh đô Vọng Thiên Nhai, lúc này ánh đèn sáng rỡ trong nghị chính cung. “Báo, biên quan mặt đông Yến Ngữ đại đô đốc cấp báo…” “Báo, biên quan mặt nam Yến Triệt đại đô đốc cấp báo…” “Báo…” Liên tiếp bẩm báo, một tiếng tiếp mộttiếng vang lên, làm cho đại điện nghị chính cung vốn trầm lạnh uynghiêm, càng thêm lạnh trầm nghiêm túc. “Quân vương, Đế Phạm Thiên đã đè ép toàn trận, bên chúng ta…” Trong đại điện, Phong Vô Tâm hội hợp vớiYến Trần, Yến Lâm và các trọng thần, vây quanh Vân Thí Thiên, chỉ vàobản đồ không ngừng thương nghị. “Hiện tại biên quan đã rất khẩn cấp, cần trợ cấp hậu cần quân nhu.” (*cái ăn, cái uống, binh khí, thuốc men,…) Hết thảy tới rất vội vàng rồi, không, cũng không thể nói rất vội vàng, đây là bọn chúng đã hợp mưu từ trước. Nhưng là, trong một khoảng thời gian,toàn bộ Vọng Thiên Nhai đều tập trung vào việc Vân Khung không rõ sinhtử, quân vương Vân Thí Thiên bị thương nặng hôn mê. Bởi vậy, có chút quên phòng ngự. Mà hậu quả này chính là đột nhiên bị Ngũ Lộ, 13 quốc liên thủ, vây công Vọng Thiên Nhai. Chỉ trong một đêm, ngọn lửa chiến tranh đã bùng nổ. “Điều.” Vân Thí Thiên ngồi trên vương vị, tóc bạc dưới ánh nến càng thêm sáng ngời, hai tay thu trong tay áo, như một pho tượng sát thần. “Vâng, tất cả các vật tư đã được điều động từ kinh đô đến tam quan.” Yến Lâm, nắm giữ tài vật, liên tiếp lên tiếng đáp ứng. (*3 cửa ải biên quan) “Nam biên quan cần trợ giúp…” “Phạm Thiên Các thế tới hung hung tấn công Lợi Châu…” “Vọng Thiên Nhai chúng ta…” “Các ngươi hoảng cái gì.” Liên tiếp bối rối bẩm báo, Vân Thí Thiên đột nhiên nhướng mày, hét lớn một tiếng. Không khí khẩn trương trong đại điện nghị chính cung, lập tức lâm vào tĩnh lặng ngắn ngủi. Tất cả mọi người đều nhắm lại miệng, ngẩng đầu nhìn Vân Thí Thiên. Ánh mắt lạnh như băng đảo qua quần thầntrong đại điện, Vân Thí Thiên vẻ mặt túc sát: “Vọng Thiên Nhai ta vốn là như thế nào sừng sững tại Phật Tiên Nhất Thủy này? Vốn là như thế nàomới có địa vị như hôm nay?” “Vốn là đánh ra tới.” Sau khi sửng sốt một chút, Phong Vô Tâm mới trầm giọng nói. “Đánh ra tới, nếu năm đó chúng ta có thểđạt được đến tay, chẳng lẽ hôm nay chúng ta lại không giữ được trongtay?” Thanh âm sắc bén như tiếng chuông ngân, như sấm sét nổ vang giữakhông trung. Những quần thần đang bối rối, lại càng bị hoảng sợ, nhưng sau khi kinh hách trôi qua cũng đã trầm tĩnh lại. Đúng vậy, năm đó Vọng Thiên Nhai cũngkhông phồn thịnh như bây giờ, bọn họ cũng là một đường xông pha ở PhậtTiên Nhất Thủy, đánh ra được giang sơn như hôm nay. Năm đó khi đó đối mặt với nguy hiểm cũng không sợ, hôm nay, Vọng Thiên Nhai đã có thanh thế như thế này, cớ sao lại sợ hãi. Gió đêm lạnh như băng, ngọn đèn dầu chập chờn. Khắp cung điện không ai trả lời Vân Thí Thiên, nhưng thần sắc lại trầm ổn xuống rất nhiều. Vân Thí Thiên thấy vậy lạnh lùng gật đầu, đứng bật dậy nói: “Ngũ Lộ, 13 quốc, không sai, thế lực rất mạnh, cơ hồlà thế lực khắp Phật Tiên Nhất Thủy đối kháng với Vọng Thiên Nhai. Nhưng là, như vậy thì thế nào? Vọng Thiên Nhai ta là dễ dàng bị công phá như vậy sao?” Lạnh như băng mà tràn ngập tự tin cuồng vọng quanh quẩn khắp đại điện. Tóc bạc không gió tự động bay, hai mắtVân Thí Thiên đảo qua tất cả quần thần trước mặt, mỗi chữ mỗi câu, thanh âm lãnh trầm như băng: “Các ngươi nhớ kỹ một chút cho ta. Đế Phạm Thiên hắn có thể liên lạc tất cảthế lực tại Phật Tiên Nhất Thủy vây công Vọng Thiên Nhai, bọn chúng dựavào Vọng Thiên Nhai chưa chuẩn bị, là lợi dụng lúc Vân Thí Thiên ta bịthương nặng không quản lý được Vọng Thiên Nhai, lợi dùng lúc Vọng ThiênNhai ta quân tâm hỗn loạn. Cho nên mới có thể thuyết phục được các thế lực khác xuất binh lúc này. Nhưng là, bây giờ bổn quân có phải hay không bị thương nặng hôn mê không quản lý được? Vọng Thiên Nhai ta có phải hay không lâm vào một mảnh hỗn loạn?” “Không phải.” Tiếng hét vang lớn lạnh như băng trong đại điện, quần thần nhất tề cao giọng quát. “Tốt lắm.” Vân Thí Thiên gật đầu. “Nếu không phải, chúng ta sợ cái gì? Chúng ta hoảng cái gì? Hắn Ngũ Lộ, 13 quốc nói liên thủ liềnliên thủ tấn công Vọng Thiên Nhai ta, Vọng Thiên Nhai ta không động tớinhiều thế lực như vậy. Chẳng lẽ Đế Phạm Thiên hắn nói động là động được hay sao. Các ngươi đã theo bổn quân lâu như vậy rồi, nếu còn cần bổn quân nhắc nhở các ngươi, bây giờ nhân tiện cút cho ta.” Thanh âm sắc bén trầm như nước, sắc bén như gươm. Trong nháy mắt nghị chính cung rơi vào yên tĩnh, ngay sau đó quần thần xấu hổ: “Chúng thần hổ thẹn.” Vân Thí Thiên nghe vậy chậm rãi hít vàomột hơi, ánh mắt lạnh như băng đảo qua quần thần đang hổ thẹn: “Trậnnày, có cần bổn quân dạy cho các ngươi nên đánh như thế nào? Phòng ngựnhư thế nào? Tính toán như thế nào hay không?” “Không cần.” Một lời vừa dứt, Phong Vô Tâm, Yến Lâm, Yến Trần, vài vị đại tướng, lập tức ngửa đầu rống to một tiếng. Phía sau, các đại thần khác cũng theo sát sau đó cao giọng đáp lời. Vân Thí Thiên vung tay áo, hài lòng gậtđầu một cái, lấy lại ý chí chiến đấu ngày xưa, tốt lắm, sau đó trầmgiọng nói: “Truyền lệnh Càn Khôn Bát Bộ và Nhị Thập Bát Tinh Túc, đitrước trợ giúp tam quan. Truyền lời cho tam đại Đô Đốc, bổn quânphái ra toàn bộ cao thủ cho bọn hắn, nếu còn không biết nên làm như thếnào, còn liên tiếp thỉnh cầu trợ giúp. Như vậy cút xuống cho ta, bổn quân tự mình đi áp trận.” “Quân vương bớt giận.” Mãn đại điện quần thần nhất tề cúi đầu. “Bây giờ, bổn phận của ai người nấy làm,còn có ai cần bổn quân chỉ dạy làm từng bước như thế nào hay không?” Tóc bạc như tuyết, dung nhan như băng. Một âm hạ xuống, quần thần trong điệnliếc nhau, nhất tề tụ cùng một chỗ, rất nhanh ấn theo nhiệm vụ từngngười phân công với nhau. Bọn họ vốn là theo Vân Thí Thiên đánh ra đạt được thiên hạ, phải làm cái gì, nên làm như thế nào, biết rõ nhất thanh nhị sở. Lúc nãy hoảng sợ bối rối vì tất cả thếlực Phật Tiên Nhất Thủy vây công Vọng Thiên Nhai, ngay sau đó bị Vân Thí Thiên đả thông tư tưởng. Đều tự phục hồi tinh thần lại, tự nhiên không cần phải có người chỉ dạy nên làm gì. Vân Thí Thiên thấy vậy âm thầm gật đầu, lập tức nói với Phong Vô Tâm: “Phong Vô Tâm, nơi này giao cho ngươi tọa trấn chỉ huy.” Phong Vô Tâm nghe vậy nhíu mày: “Quân vương muốn đi Lợi Châu?” Vân Thí Thiên gật đầu, Lợi Châu rất mấuchốt, chỉ sợ Yến Phi không phải là đối thủ của Đế Phạm Thiên, cho nênhắn phải tự mình đi áp trận. “Không ổn, quân vương, Ngũ Lộ, 13 quốc, Ngũ Lộ đã ra, trong 13 nước có 7 nước không có động tĩnh gì, ta sợ rằng…” Phong Vô Tâm chau mày chỉ chỉ Thương Sơn trùng điệp phía sau lưgn Vọng Thiên Nhai. Trận vây công này, sợ rằng Đế Phạm Thiên còn chưa có ra sát chiêu.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]