Gió thu thổi qua, mùi hoa quế tươi đẹp.
Lúc này mùi thơm mát nhè nhẹ trong không khí lại âm hàn đến tận xương, làm trái tim con người ta cũng cảm nhận được sự lạnh lẽo.
“Quân Lạc Vũ, Quân Lạc Vũ.” Sau một láttrầm mặc ngắn ngủi, Vân Khung đột nhiên giận dữ hô lên: “Uổng cho quânvương ta một mảnh thật tình đối đãi với ngươi, đến cuối cùng ngươi lạilà một gian tế, vốn là một gian tế a.”
Nghiến răng nghiến lợi, hai mắt Vân Khung trở nên đỏ đậm, mái tóc đen không gió vẫn tự động bay.
Bên cạnh, Phong Vô Tâm rùng mình một cái.
Con người Lạc Vũ tốt như vậy, nhìn qua cũng là đối đãi chân thành với quân vương bọn họ, thái độ của nàng là sống chết có nhau, bất ly bất khí. (*gian nan cũng không rời khỏi).
Cho dù có xông vào núi đao biển lửa, hạ xuống địa ngục hoàng tuyền, nàng đều cùng xông vào.
Cảm tình như vậy là giả sao? Như vậy… ngay cả sinh mạng mình nàng cũng có thể bỏ qua, cùng nhau sinh tử tương hứa là giả sao?
Còn nếu như không giả, chuyện của QuânVân phải giải thích như thế nào đây, Đế Phạm Thiên đối xử tốt như vậylại phải giải thích làm sao đây?
Tin tức tốt như từ trên trời rơi xuống này, tới cũng thật đột ngột và kỳ quái, như vậy cần phải giải thích như thế nào đây cho phải? (* tin cha mẹ Lạc Vũ trốn thoát được ma trảo của Đế Phạm Thiên)
Hết thảy đều được tiến hành không một tia khe hở, hết thảy đều tiến triển hết sức trùng khớp, thời gian tính toán
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dac-cong-hoang-phi/1608848/chuong-71.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.