Cha mẹ, xin lỗi, cho phép Lạc Vũ ích kỷ một lần. 
Phạm Thiên Các mặc dù nguy hiểm, nhưng trước mắt không có nguy hiểm tánh mạng. 
Mà dược liệu trị thương cho Vân Thí Thiên là trân phẩm trăm năm mới xuất thế một lần, nội thương của hắn đã trởnên nghiêm trọng, nếu vẫn không trị… 
Bóng đêm trầm trọng, đen đến nỗi người ta nhìn thấy mà giật mình. 
Lạc Vũ chôn tất cả khổ sở vào trong tim, phi thân bay đi. 
Nhìn Lạc Vũ không nói lời nào đã rời đi, bên trong phòng Phong Vô Tâm và Vân Khung liếc nhau, trong mắt cũng hiện lên kinh ngạc. 
Thái độ quan tâm của Lạc Vũ đối với cha mẹ nàng, cho đến bây giờ rất rõ ràng, không ai có thể hoài nghi điểm này. 
Lúc này đây, sao nàng lại giao một chuyện quan trọng như thế cho bọn họ xử lý chứ. 
Nàng chẳng những không hỏi tới, ngược lại chạy biến đi mất tiêu? 
Này… Đây là ý gì vậy? 
Mà vẻ mặt Vân Thí Thiên lại hiện lên lạnh nộ, trong mắt đen kịt, bắt đầu nổi lên hai ngọn lửa. 
Chạy, cư nhiên không để ý đến hắn, đã chạy mất? 
Hơn nữa, này là có ý gì? Nàng trước khi đi ôm hắn mạnh mẽ hôn một cái lại là có ý gì? 
Đó là nàng đã hạ quyết tâm quyết tuyệt, đó là nghĩa vô phản cố dứt khoát. (*quyết định làm sẽ không hối hận) 
Chuyện gì bắt nàng phải nghĩa vô phản cố? 
Chuyện gì muốn nàng bỏ qua cha mẹ mà nàng vẫn luôn quan tâm, một mình chạy đi? 
Lạc Vũ không phải là người như thế, cảm giác này… Cảm giác 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dac-cong-hoang-phi/1608840/chuong-63.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.