Khí trời âm trầm. Trên đỉnh đầu mây đen từng đám dầy đặc, che kín trời đất mờ mịt, làm cho người ta có cảm giác vô cùng áp lực. Lợi Châu, trung tâm khu vực biên giới của Vọng Thiên Nhai. Nhìn vào phía trong, là một vùng đất lưu thông phồn hoa ở Vọng Thiên Nhai. Hướng ra phía ngoài, là nơi ba thế lực lớn tiếp giáp, trong đó có một góc là Phạm Thiên các. Quả nhiên chính là vùng giao tranh binh quyền. Lúc này, vốn là vùng đất phồn hoa LợiChâu, ngưng hoạt động, toàn bộ cửa nhà đóng kín, đầu đường ngẫu nhiên có người đi lại, nhưng không có chỗ nào không kinh hoàng cùng hỗn loạn. Hoặc là vẻ mặt sầu khổ, hoặc là không có sức sống. Trái ngược với số người sống sót ít ỏi đi lại, trên đường phố Lợi Châu tình trạng phơi thây lại cực kỳ nghiêm trọng. Cơ hồ cứ hai bước chân thì lại có một người dân chết đi vì bệnh dịch. Mặc dù vào lúc này đang là giữa ngày thu, nhưng nhiệt độ như trước dường như rất cao, gió nhè nhẹ thổi qua mangtheo mùi hương khó ngửi tràn ngập khắp cả vùng trời thành Lợi Châu,khiến người khác ngửi thấy có cảm giác buồn nôn. Không khí chết chóc trầm lặng, một tòa thành tràn đầy khí tức chết chóc trầm lặng. Vân Thí Thiên bước trên đất đai Lợi Châu, nhìn tình trạng trước mắt, khí tức lạnh như băng kia càng phát ra lạnh đến dọa người. “Tình trạng.” Vân Thí Thiên vẻ mặt bình tĩnh. “Dịch bệnh tới không hề có dấu hiệu, đãlan tràn mười một ngày, số người tử vong mỗi ngày một tăng lên, khôngcách nào thống kê, trước mắt cao cấp dược sư cùng đại dược sư không cócách nào.” Phong Vô Tâm cũng đi theo đến đây, lúc này vừa cùng Vân Thí Thiên đi qua đường cái của Lợi Châu, vừa trầm giọng bẩm báo. “Quả là hoàn toàn không khống chế được.”Thành chủ Lợi Châu, cùng mấy vị trọng thần của Vọng Thiên Nhai có liênquan đến chuyện này, cũng đồng loạt chạy tới, sắc mặt một mảnh nghiêmtúc. “Đại dược sư cũng vô dụng?” Vân Thí Thiên nhăn mày lại, lạnh lùng hỏi. “Đúng vậy, đan dược của bọn họ căn bản không có bất cứ tác dụng gì.” Phong Vô Tâm sắc mặt nghiêm trọng. “Thánh dược sư đâu?” “Đã đi mời rồi, nhưng xem tình trạng này….” Phong Vô Tâm có chút lắc đầu. Các đại dược sư ngay cả nguyên nhân củadịch bệnh là gì cũng không tra ra được, cho dù mời đến dược sư cao nhấtcủa đại lục là thánh dược sư tới, phỏng chừng cũng có không được baonhiêu tác dụng. Vân Thí Thiên nghe vậy sắc mặt trầm lạnh, đi qua đường cái. Nhìn thấy ở hai bên đường thây xác phơi đầy, một thân khí tức lạnh như băng sắc bén càng ngày càng phát ra xung quanh mãnh liệt. Phía sau, Lạc Vũ vẫn không lên tiếng, sắc mặc cũng bối rối. Nàng chưa từng gặp qua quy mô đại dịch bệnh cùng tử vong lớn như vậy. Này tận mắt nhìn thấy, quả thực rất rung động, rất bi thảm, làm cho người ta trái tim cũng lạnh dần. “Tại sao không thu thập những thi thểnày?” Chấn động, vô cùng chấn động, nháy mắt sau khi trong lòng trànngập bi thương, Lạc Vũ đột nhiên mở miệng. Đồng thời, từ trong lòng lấy ra một đan dược, đưa vào miệng Vân Thí Thiên. Tử thi thối rữa, đã bắt đầu lan tràn, đây là thứ có độc. “Đâu có rảnh rỗi để thu thập bọn họ,người sống cũng cứu không được, trông nom người chết để làm cái gì.”Thành chủ Lợi Châu thấy Lạc Vũ đi theo phía sau Vân Thí Thiên, mặc dùkhông nhận ra, nhưng cũng trả lời một câu. Lạc Vũ nghe vậy mày nhíu chặt, nổi giận nói: “Hoang đường.” Vân Thí Thiên vừa nghe Lạc Vũ nói như vậy, có chút nghiêng đầu liếc mắt về phía Lạc Vũ một cái. Cùng khắc, Phong Vô Tâm cũng quay đầu nhìn Lạc Vũ nói: “Như thế nào, có hại?” Từ trước đến nay Phật Tiên Nhất Thủy chưa từng phát sinh vấn đề về bệnh dịch. Bọn họ lần đầu tiên gặp phải, thật đúng là không biết ứng phó như thế nào. Chẳng lẽ tại tiểu quốc của Lạc Vũ, đã từng phát sinh qua? Có thể tham khảo nơi ấy? Lạc Vũ nghe vậy nhíu nhíu mày, đạo lý rõ ràng như vậy mà lại không biết: “Có hại, đâu chỉ là có hại. Xác chết sẽ sản sinh ra thi độc, nếu tùytiện vứt lung tung, thi độc được sinh ra sẽ nhanh chóng lan tràn trongkhông khí, đất đai, trong nước, đối với người sống là độc tố trí mạng. Còn không nói đến, đây vốn là những người nhiễm bệnh mà chết, thi thể nhiều như vậy tùy tiện để lung tung. Người sống cùng người chết sinh hoạt tại một chỗ, không chết mới là lạ.” Lạc Vũ thần sắc vô cùng nghiêm túc, Phong Vô Tâm vừa nghe trong mắt đã nhanh di chuyển vài cái. Mặc dù hắn từ trước đến nay chưa từng nghe qua lý luận như vậy, nhưng là khi nghe rồi, thấy cũng không phải không có lý. “Xử lý như thế nào?” Mà Vân Thí Thiên thì trực tiếp dừng bước quay đầu về phía Lạc Vũ. “Đốt cháy.” Lạc Vũ quay đầu nhìn những thi thể xungquanh đầy trên mặt đường, trầm giọng nói: “Tốc độ phải nhanh chóng, bọnhọ đã bắt đầu hư thối rữa nát, không được dùng tay chạm vào thi thể bọnhọ. Sau khi đốt cháy tất cả các địa phương phải rửa sạch cùng trừ độc, nếu không nơi này sẽ trở thành một tòa thành chết.” “Ngươi kinh nghiệm trải qua bệnh dịch?” Phong Vô Tâm vừa nghe Lạc Vũ nói rõ tình thế, đột nhiên ngắt lời hỏi. Lạc Vũ nhìn Phong Vô Tâm cùng những ánhmắt xung quanh. Đã trải qua kinh nghiệm? Ở thế kỷ hai mươi mốt sao cóthể có một bệnh dịch quy mô lớn thế này, nàng chưa từng có kinh nghiệmqua. Nhưng, đây là một vấn đề thông thường mà. “Thấy ở trên sách.” Nhưng, lời nói thật cũng không thể nói. Phong Vô Tâm nghe vậy trong mắt hiện lên một tia sáng: “Lúc nào mang đến cho ta nhìn xem.” Dứt lời, lập tức quay đầu đi, ánh mắtnghiêm túc, trầm giọng quát: “Còn không mau đi làm, chẳng lẽ muốn quânvương ra lệnh mới chịu làm việc.” “Vâng.” Lập tức, đám người thành chủ Lợi Châu kinh sợ chạy đi. Lạc Vũ nghe Phong Vô Tâm nói người Vọng Thiên Nhai từ trước tới nay chưa từng có kinh nghiệm qua việc này, có điểm lo lắng. Lập tức hướng Vân Thí Thiên nói: “Ngậmlấy dược ta đưa cho ngươi, không được chạm vào các thi thể này, ngươicũng không cần ở chỗ này đợi lâu, tìm một địa phương sạch sẽ nghỉ ngơi. Ta đi xem bọn hắn, nếu không làm tốt, ngược lại sẽ rất có hại.” Dứt lời, quay đầu đi theo phương hướng đám người thành chủ Lợi Châu đã chạy xa. Vân Thí Thiên thấy vậy trầm giọng nói: “Tự mình chú ý.” “Ta biết.” Lạc Vũ đưa lưng về phía Vân Thí Thiên phất tay, người đã chạy xa. Phong Vô Tâm thấy vậy, nhìn về phía VânThí Thiên vẻ mặt không chút thay đổi đòi công đạo: “Sao lại không cho ta dược? Chẳng lẽ không sợ ta cũng sẽ trúng độc sao?” Đây quả là phân biệt đối xử. Vân Thí Thiên nghe vậy, lạnh lùng liếc mắt quét qua Phong Vô Tâm một cái. Nếu Lạc Vũ trên sách đọc qua cách xử lýchuyện này như thế nào, vậy hắn có thể không cần lo lắng nữa rồi, điềunày so với không biết đầu đuôi, hỗn loạn, tốt hơn nhiều lắm. “Tìm hiểu ngọn nguồn xuất hiện của dịchbệnh.” Dọn dẹp thi thể cũng chỉ là tạm thời, khống chế được dịch bệnhlan tràn mới là mấu chốt, Vân Thí Thiên thanh âm trầm như băng. Bởi vì thấy Lạc Vũ biết phương pháp xửlý, thở dài một hơi, nói đùa một chút, Phong Vô Tâm nghe thấy tiếng nóicủa Vân Thí Thiên thần sắc lập tức nghiêm túc lên. “Ở phía trước, quân vương cùng tể tướng đại nhân, xin mời đi theo ta.” Lập tức, trọng thần Lợi Châu đi theo bên người Vân Thí Thiên, cước bộ nhanh hơn hướng về phương hướng phía trước bước đi. Mây đen cuồn cuộn, khí tức áp lực. Phố xá giống như một tòa thành trống không, chỉ có đoàn người Vân Thí Thiên rất nhanh tiêu sái di chuyển. Chốc lát, ở ngoại ô của Lợi Châu, khói đặc liên tiếp đi theo lửa lớn bay lên. Khói đen kia che khuất đi ánh mặt trời, trên bầu trời cuồn cuộn mây đen cùng sấm chớp. Bao phủ một phương trời, tựa như một tòa thành đen. Ở phía đông thành Lợi Châu có một dòng sông chảy qua, ở thượng nguồn sông là một nhà dân sống trên thuyền. Vân Thí Thiên hai tay đặt trong tay áo,sắc mặt trầm lạnh nhìn người thuyền phu trung niên ở trước mắt đang hônmê bất tỉnh trên giường. Bệnh dịch khởi đầu chính là từ nhà hắn. Đầu tiên là một nhà hắn tử vong, sau đó lan tràn đến thành Lợi Châu. Ngay trong lúc đó, dịch bệnh bao phủ toàn bộ thành Lợi Châu, hơn nữa có xu hướng lan tràn ra xung quanh. Mà hắn, một nhà là nguồn gốc mọi chuyện, cư nhiên lại còn sống. Đây chắc chắn không thể không có chuyện tình gì xảy ra. “Tìm hiểu không ra?” Phong Vô Tâm đứng ởbên người Vân Thí Thiên, nhìn trong phòng tập hợp mười mấy đại dược sưcủa Vọng Thiên Nhai gương mặt chán nản, trầm giọng nói. Mười mấy đại dược sư chán nản kia nghiêm mặt, liếc mắt nhìn nhau một cái. Một lão giả đức cao vọng trọng nhất trong đó lắc đầu nói: “Tìm không ra, trong cơ thể hắn không có bất cứ độc tốgì, cũng không có bị khống chế. Nhưng chính là vẫn chưa tỉnh lại, chúng ta dùng hết biện pháp cũng bất lực.” Phong Vô Tâm nghe vậy mặt mày cơ hồ nhăn thành chữ xuyên, sau khi trầm ngâm trong nháy mắt, nhìn Vân Thí Thiên nói: “Quân vương,xem ra chỉ có cách chờ thánh dược sư tới.” (*chữ xuyên đây nha các nàng^^ : 川) Trong mắt Vân Thí Thiên băng lãnh chợt lóe, còn chưa lên tiếng. Đại dược sư bên cạnh lo lắng không yên mở miệng nói: “Quân vương, thứ lão hủ nói thật, chúng ta nếu có thể tra ra nguyên nhân là cái gì, lại ngạikhông có đủ năng lực để làm ra thuốc giải. (*cách tự xưng của mấy ngườigià, nhưng ta thích nghĩa khác của nó là “lão già cổ hủ” ^v^) Tình huống như vậy mời các thánh dược sư đến, có thể dùng hay không. Mà bây giờ, chúng ta nhiều người như vậymà một điểm cũng tìm không ra, các thánh dược sư tới, phỏng chừng… phỏng chừng tình huống so với chúng ta cũng không tốt hơn bao nhiêu.” Một lời hạ xuống, mười mấy đại dược sư trong phòng, đồng loạt hướng Vân Thí Thiên quỳ xuống. Tất cả đều là vẻ mặt xấu hổ. Trong phòng đơn sơ, trong nháy mắt một mảnh trầm mặc. “Một đám vô dụng.” Nửa ngày, thanh âm lãnh khốc lạnh băng của Vân Thí Thiên từ hàm răng phát ra. Mười mấy đại dược sư trong phòng, cả người run rẩy, một tiếng cũng không dám phát ra. “Vậy bệnh dịch này lan tràn đi như thế nào?” Phong Vô Tâm hít sâu vài cái, đè xuống xúc động trong lòng, trầm giọng nói. Hai mặt nhìn nhau, mười mấy đại dược sư vẻ mặt hổ thẹn. Bọn họ nguồn gốc còn không tìm hiểu được rõ ràng, làm sao có thể biết lan tràn ra như thế nào. Vân Thí Thiên đứng ở trong phòng thấy vậy, năm ngón tay nằm trong tay áo, hung hăng nắm chặt lại. Sát khí quanh thân, mơ hồ phát ra. Mọi người trong phòng ngoài phòng nhất thời câm như hến, di chuyển cũng không dám di chuyển. “Vô dụng như vậy, lưu lại để làm gì.” Lạnh như băng mà cứng rắn. Phong Vô Tâm nghe lệnh, lập tức vung tay lên. Đám binh mã thị vệ theo sát phía sau, lập tức tiến lên, kéo mười mấy đại dược sư, hướng ra phía ngoài. “Quân vương tha mạng…” “Quân vương tha mạng a…” Lưu lại những kẻ vô dụng để làm gì, như vậy chỉ có đường chết. Mười mấy đại dược sư, trong nháy mắt mặt cắt không còn chút máu. Vân Thí Thiên đứng ở trong phòng, sắc mặt lạnh như băng, càng lúc càng âm trầm. Trong phòng ngoài phòng, không một người nào có dũng khí cổ họng phát ra tiếng, chỉ có thanh âm cầu xin liên tiếp vang lên. “Làm cái gì vậy?” Lạc Vũ rất nhanh sau khi an bài xong việc đốt cháy thi thể ở thành Lợi Châu, chạy lại đây. Nàng lo lắng thân thể của Vân Thí Thiên,cũng bị lây bệnh thì thật không tốt, nhưng lại không nghĩ đến vừa đếncửa, lại nhìn thấy một màn này. Mười mấy đại dược sư bị đẩy lên bàn chém đầu. Đại dược sư Phủ Hạc Vu ở tại Phi Vũ, Phi Vũ quốc vương còn phải có ba phần nhún nhường. Không nghĩ tới ở nơi này, Vân Thí Thiên vừa ra tay, mười mấy đại dược sư nói giết liền giết, Lạc Vũ khóe miệng khẽ co rút. “Vô dụng, giữ lại làm gì.” Phong Vô Tâm quay đầu nhìn thoáng qua Lạc Vũ, thanh âm đồng dạng lạnh trầm. Lạc Vũ nghe vậy nghĩ một chút: “Đã được bồi dưỡng, giữ lại cuối cùng sẽ có chỗ hữu dụng.” Đại dược sư, luôn luôn có tác dụng của đại dược sư. Vừa nói, một bên đi tới bên người Vân Thí Thiên, chuẩn bị mở miệng cầu tình. Đã thấy Vân Thí Thiên sắc mặt âm trầm, lạnh lùng nhìn người nam nhân trung niên trước mặt đang hôn mê trên giường. Lạc Vũ nhất thời đảo mắt, rất nhanh đánhgiá một chút người đang hôn mê bất tỉnh trên giường, khẽ nhếch lông màynói: “Rất trọng yếu?” Lời này vừa nói ra, Vân Thí Thiên nhanh chóng cúi đầu nhìn về phía Lạc Vũ: “Có biện pháp?” Lạc Vũ vươn tay bắt mạch nam nhân kia một chút, trầm ngâm trong chốc lát: “Hắn bị người dùng dược chặn lại cácgiác quan, có thể cứu tỉnh. Nhưng mà sau khi tỉnh lại… Mạng không dài lâu.” Lạc Vũ quay đầu nhìn Vân Thí Thiên. Vân Thí Thiên ánh mắt sáng ngời như ẩnchứa gió lốc, không đợi hắn lên tiếng, Phong Vô Tâm bên cạnh cùng mấytrọng thần Vọng Thiên Nhai đang chờ bị xử tội, nhất thời mừng rỡ kêulên: “Cứu tỉnh, mau cứu tỉnh.” Đại dược sư các cũng không có cách nào, Lạc Vũ lại có thể? Điều này giống như đang ở giữa nơi xa xôi hẻo lánh, bỗng có hi vọng tìm được thôn xóm lối ra. Áp lực cùng sát khí bức người trong phòng, lập tức bị kiềm hãm, toàn bộ bầu không khí buông lỏng. Ánh mắt mọi người nhìn về phía Lạc Vũ, cơ hồ như đang nhìn đấng cứu thế. Lạc Vũ không biết người đang hôn mê nàytrọng yếu như thế nào, không khỏi bị ánh mắt nóng rực của đám ngườiPhong Vô Tâm làm cho hoảng sợ, di mắt hướng về phía Vân Thí Thiên. Vân Thí Thiên nét mặt cũng có một tia chấn động, thấy Lạc Vũ nhìn qua, chậm rãi gật đầu. Lạc Vũ thấy vậy: “Tìm bốn người dược sư vào đây.” Vừa nói, vừa xoay người sang chỗ khác, từ trong lòng lấy ra một miếng vải bố hình vuông trong vạt áo, mở ra, mộtloạt ngân châm lóng lánh. Cùng khắc, lập tức có người đem lệnh truyền ra ngoài. Mười mấy đại dược sư vốn tưởng rằng sẽchết, thật muốn chạy trối chết khi đao hạ, lập tức cảm giác vừa mang ânmang đức vừa kinh ngạc sợ hãi tiến vào hỗ trợ. “Xé bỏ quần áo, ngăn chặn tứ chi, không cho phép cử động.” Lập tức, người đè người thì đè người, người lấy lửa thì lấy lửa, người xé y phục thì xé y phục. Lạc Vũ sắc mặt nghiêm túc, bàn tay lấy ra một ngân châm thật dài từ giữa miếng vải bố, huơ trên ánh nến một chút, hướng vào đỉnh đầu nam nhân lõa lồ trên giường. Ngân châm ba tấc, vào đầu hai tấc. Trong giây lát, Lạc Vũ ra tay nhanh như bay, hạ châm cực nhanh. Các huyệt vị trên đỉnh đầu cùng trên cổ nam nhân trung niên kia toàn bộ đều cắm đầy ngân châm. Trong căn phòng nhỏ một mảnh yên tĩnh, tất cả mọi người mở to hai mắt nhìn. Đây là thủ đoạn gì a? Sao từ trước đến này chưa từng thấy qua? Kim đâm vào trong đầu, không giết chết người, lại còn có thể đem người cứu tỉnh? Còn có thể đem người hôn mê mà ngay cả đại dược sư cũng không tìm ra nguyên nhân cứu tỉnh? Chuyện này có thể hay không…. Trong phòng, các quan trọng thần của Vọng Thiên Nhai, cũng như đám người dưới một bộ dạng như nhau nhìn Lạc Vũ. Châm cứu, một loại phương thức trị liệu của cổ võ. Cũng là một loại phương pháp của y thuật Trung Quốc. Biện pháp tương đối kỳ lạ. Đối với Vong Xuyên đại lục, chỉ biếtluyện đan dược, hơn nữa lấy luyện đan dược thật tốt làm tiêu chí, xácđịnh cấp bậc cùng trình độ của dược sư, chứ không lấy trị liệu bệnh tậtlàm đặc tính trọng yếu. Châm cứu của Lạc Vũ, quả thực chính là một chuyện đi ngược chống lại truyền thống từ trước đến nay. Cho nên một đám người Vọng Thiên Nhai thấy vậy vô cùng sửng sốt. Gió thổi qua ngọn cây, ngoài trời có cảm giác như trời mưa. “Phốc.” Giữa lúc mọi người ở đây trongtrạng thái suy nghĩ không ra, nam nhân vẫn không tỉnh trên giường kia,đột nhiên phun ra một ngụm máu đen, người chậm rãi cử động. “Tỉnh dậy, tỉnh dậy.” Đám quan lại mọi người nhất thời kinh ngạc vui mừng suýt chút nữa nhảy dựng lên. Lạc Vũ một châm đâm vào huyệt bách hội, hướng Vân Thí Thiên trầm giọng nói: “Có chuyện hỏi mau.” Bốn chữ hạ xuống, nam nhân trên giường kia cũng mở mắt rồi. Vân Thí Thiên nghe vậy tiến lên một bước, ánh mắt tập trung vào nam nhân vừa tỉnh, trầm giọng nói: “Ta, Vân ThíThiên, Vọng Thiên Nhai quân vương.” “Quân vương?”Namnhân vừa mới tỉnh sửngsốt, ngay sau đó trong chớp mắt trên mặt trạng thái mừng rỡ như điên,hắn nhìn thấy Vọng Thiên Nhai quân vương của bọn họ rồi. Lạc Vũ thấy vậy một chưởng áp vào tráncủa người kia, quát khẽ nói: “Quân vương có việc hỏi, chỉ cần trả lời,không cần nhiều lời.” “Vâng.” Người nọ lập tức theo tiềm thức đáp lại. “Trước khi nằm trên giường như vậy, ngươi có gặp qua người nào? Người ấy đã cho ngươi thứ gì kỳ quái? Kể mọi thứ. Nhất nhất từng việc nói ra.” Vân Thí Thiên thanh âm rất trầm. Namnhân kia bị khí thế của Vân Thí Thiênáp đảo, lập tức trong tiềm thức suy nghĩ một chút, trả lời: “Ta đã thấyngười nào… Ta… Ta… A đúng rồi, ta đã thấy một người mặc trang phục màu lam, rất hoa lệ. Hắn nói ấn đường của ta biến thành màu đen, sắp tới sẽ gặp phải tai họa, cho ta một đơnthuốc, ta làm theo đó uống dượ, đơn thuốc là… là….” (*vị trí giữa hailông mày) “Nội dung đơn thuốc không cần phải nói, hắn còn đưa cho ngươi cái gì không?” Vân Thí Thiên lại hỏi tiếp. Tứ chi của nam nhân kia bắt đầu co rút, bốn người đại dược sư gắt gao ấn xuống, mà nam nhân kia lại tựa như không hề biết. Cau mày suy nghĩ một hồi nói: “Hắn, hắn đưa cho ta một chút dược phấn, muốn ta ném ra, có thể tránh tai.. họa….” Namnhân có điển khó thở tức giận. “Dược phấn ở nơi nào?” Lạc Vũ mắt sáng ngời. “Tại… Tại…”Namnhân kia bắt đầu thở gấp, ánh mắt quét về phía tủ quần áo ở bên cạnh. Phong Vô Tâm thấy vậy cũng không cố kị thân phận, lập tức vọt lên, bắt đầu lục tung lên tìm kiếm. “Ngươi ném tới địa phương nào?” Vân Thí Thiên hỏi tới. “Ném tới… Khụ khụ… Ném tới…” Lạc Vũ nhíu mày, người kia bị trúng dược cực độc, thời gian hắn tỉnh lại so với nàng nghĩ còn ít hơn. Lập tức tay đặt tại đỉnh đầu của hắn vỗ xuống, đồng thời quát: “Buông tay hắn ra.” Hai đại dược sư lập tức buông ra, namnhân kia run rẩy giơ lên bàn tay to, cố hết sức chỉ ra phương hướngngoài phòng: “Ném… Nơi đó…kia…” “Có phải hay không cái này?” Phong Vô Tâm ở một bên cũng vô cùng nhanh chóng, từ ngăn tủ dưới cùng lục soát ramột bọc nhỏ, bên trong là một chút bột phấn màu trắng. “Đúng vậy… Này… Một…” “Người nào đưa cho ngươi?” “Ta… Không…” Hai chữ đứt quãng mới ra khỏi miệng, nam nhân đầu lệch sang một bên, không tiếng động ngã xuống. Lạc Vũ thấy vậy phất tay một cái trên thân người nam nhân, toàn bộ ngân châm thu hồi: “Hắn đã chết, dược rất bá đạo.” Trong phòng, mọi người trầm mặc trong nháy mắt. Bất quá khí tức đã không còn bén nhọn giống lúc trước khi bọn hắn vô kế khả thi rồi. (không nghĩa ra biện pháp gì, chỉ có thể đứng nhìn) “Bây giờ xử lý như thế nào?” Giữa yên tĩnh, Phong Vô Tâm hướng Vân Thí Thiên hỏi. Vân Thí Thiên nghe vậy nhìn thoáng quangười nam nhân, sau đó ngẩng đầu nhìn hướng Lạc Vũ đang đứng lên: “Bâygiờ xử lý như thế nào?” Lạc Vũ sửng sốt, Vân Thí Thiên cư nhiên trực tiếp chuyển qua hỏi nàng. Đây là một đại sự, nhóm người trước mắtxem ra đều là người không có kinh nghiệm chuyên môn, nàng cũng coi nhưviệc cần thiết thì phải làm đi. “Muốn ta xử lý, được, như vậy sau nàyphải nghe lời ta, nếu có người không nghe theo ta, đừng trách ta giết gà dọa khỉ.” Lạc Vũ nhướng mày. Các đại thần trong phòng thấy vậy liếc mắt nhìn nhau một cái, cùng gật đầu: “Được.” Bọn họ thật sự không biết xỷ lý như thế nào, mà nhìn qua Lạc Vũ có vẻ có chút tài năng. Cùng khắc Vân Thí Thiên cũng đã trầm giọng nói: “Thành chủ, lệnh bài.” “Có thần ở đây.” Thành chủ Lợi Châu lập tức khom người trình ra lệnh bài thành chủ. Phong Vô Tâm tiếp nhận đưa cho Lạc Vũ,Vân Thí Thiên hai mắt lãnh khốc đảo qua một đám đại thần, chậm rãi nói:“Nơi này lấy nàng làm chủ, ai dám trái lệnh, giết không tha.” “Tuân lệnh.” Chúng đại thần lập tức tất cả cùng nhau khom người. “Tốt lắm.” Lạc Vũ gật đầu, tiếp nhận. “Mang dược đến đây.” Phong Vô Tâm lập tức làm theo, nơi này Lạc Vũ làm chủ, mọi thứ hắn đều phải nghe theo lời Lạc Vũ. Lạc Vũ tinh tế phân biệt qua dược, mắt rất nhanh chuyển động. “Thành chủ, làm như thế nào có thể giải? Số lượng rất khổng lồ rồi.” Một đại dược sư đã lớn tuổi đứng bên cạnh nhìn Lạc Vũ. Bọn họ cũng từ trong tủ quần áo kia tìmđược một chút rồi, nhưng không thể nghĩ ra phải luyện giải dược như thếnào, đồng thời một thành này có bao nhiêu người, như vậy thì muốn luyệnbao nhiêu đan dược chứ? Lạc Vũ nghe vậy cũng không đáp lại ngay. Ngẩng đầu nhìn hướng thành chủ Lợi Châu:“Bệnh dịch lan tràn, nhất định dược được thả xuống sông, trước hết trừtận gốc sự việc, ngươi, dẫn người đi xuống, trong vòng hôm nay, khôngcho bất luận kẻ nào uống nước chảy trong thành.” “Vâng.” Vốn là thành chủ Lợi Châu vừanghe vậy, bọn họ cũng không biết thuốc này bị hạ ở địa phương nào, LạcVũ đã trực tiếp chỉ ra rồi, lập tức không dám chậm trễ, lĩnh lệnh rờiđi. “Úy Lợi Châu.” (*quan úy, các quan coi trộm và bắt giặc). “Có.” “Đốt cháy thi thể, một khối cũng không để lại.” “Vâng.” Lập tức quan úy Lợi Châu dẫn binh mã rất nhanh lui ra. “Tổng đốc Lợi Châu.” “Có.” “Lát nữa đến dược quán lấy dược, vẩy ở mọi nơi trên Lợi Châu.” “Vâng.” “Kiêu kỵ binh binh vệ.” (*ta nghĩ là lão đầu nào đó quản lý binh lính a ^^) “Có.” “Đem mọi người còn lại trong thành toàn bộ tập trung, trông nom tập thể, tránh cho bạo động.” “Vâng.” “Lợi Châu…” Lạc Vũ liên tục ra lệnh, một đám quan viên của Lợi Châu, mỗi người đều lĩnh lệnh rời đi, lập tức hành động. Từ lộn xộn, không biết bắt đầu từ đâu, biến hóa thành có trình tự, chỉ trong phút chốc. Trong phòng, Vân Thí Thiên đứng ở một bên nhìn Lạc Vũ, trong mắt hiện lên một tia thừa nhận. Lạc Vũ hăng hái, nhìn thật thuận mắt biết bao. Phong Vô Tâm một bên hai tay ôm ngực bình tĩnh xem. Không nghĩ Lạc Vũ này cư nhiên thật sự có chút tài năng, có lý lại có sắp xếp rõ ràng như vậy, an bài thỏa đáng,nhìn bao quát toàn cục hạ lệnh, phần khí độ này, hắn có điểm xem vừa mắt rồi. “Tể tướng Phong Vô Tâm.” Nghĩ đến đây, đột nhiên nghe Lạc Vũ hô tên hắn, Phong Vô Tâm lập tức ánh mắt nghiêm túc: “Có.” “Cùng ta đi.” “Vâng.” Phong Vô Tâm đáp lại một tiếng, trực tiếp đi theo phía sau Lạc Vũ. Lạc Vũ nâng bước dẫn dắt mười mấy đại dược sư đi ra ngoài. Lúc đi qua bên người Vân Thí Thiên, Lạc Vũ một ngón tay chỉ ra: “Ngươi, nghỉ ngơi.” Vân Thí Thiên nhất thời tựa tiếu phi tiếu liếc mắt nhìn Lạc Vũ một cái, khóe miệng cong lên: “Nhận lệnh.” (*như cười mà như không cười) Lạc Vũ nghe vậy mày khẽ nhếch, cũng không có thời gian để ý Vân Thí Thiên tâm tình thật tốt cư nhiên lại có thểưng thuận nàng, trực tiếp liền xông ra ngoài. Mây đen đè đỉnh, dưới Lợi Châu bắt đầu có động tác rồi. Gió bỗng nhiên nổi lên, vù vù tiếng xé gió. Binh mã cấp bách di chuyển, tiến hành Khẩn La Mật Cổ (*khua chiêng gõ mõ, như kiểu tập trung ngày xưa í các nàng, gõ kẻng thông báo :D) Vô số người lớn nhỏ không đồng đều ngồi quanh chảo sắt, ở bên ngoài thành Lợi Châu, lửa lớn không ngừng. Trong hiệu thuốc, vô số cấp thấp, trungcấp, cao cấp dược sư bận rộn dựa theo đơn thuốc của Lạc Vũ đưa ra, tìmnguyên liệu tốt, mang ra ngoài thành. Nước thuốc trừ độc, trên đường cái, trên tường thành, vẩy lên. Thi thể, đốt cháy đến mức làm cho bầu trời cũng đỏ bừng. Vô số binh lính đi qua lại tuần tra. “Một người một chén, uống đi.” Lạc Vũđứng bên chảo sắt lớn bên dưới đang lửa lớn cháy không ngừng, nhìn dượcthảo đang hòa vào nhau trong chảo, hướng Phong Vô Tâm trầm giọng nói. Mùi dược đắng theo gió tạt vào mặt, cơ hồ lan khắp bầu trời thành Lợi Châu. Phong Vô Tâm từ chưa đến nay từng thấydược thảo cứ như vậy trực tiếp nấu chế rồi uống, lập tức một bên vẻ mặtkinh ngạc, một bên gật đầu xác nhận. Lập tức tay bắt đầu đưa thuốc. “Đơn thuốc này thực kỳ quái.” “Thuốc này cũng thực kỳ quái.” Trước chảo sắt lớn, mười mấy đại dược sư một bên hỗ trợ nấu dược, một bên kinh ngạc thấp giọng nói chuyện với nhau. Vong Xuyên đại lục, từ trước đến nay đềulà ăn đan dược, chưa từng thấy nước thuốc đen như tóc mà đắng ngắt thếnày, dược này rốt cuộc có thế dùng được hay không? Các đại dược sư cũng vô cùng kinh ngạc và nghi vấn. Nhưng lại đâu biết được sự uyên thâm của y học Trung Quốc. Tinh hoa mấy ngàn năm tích lũy của Trung Hoa, cho dù là một bình nho nhỏ, cũng đủ để bọn họ uống. Gạt mồ hôi như thổ, trong ngoài thành Lợi Châu một mảnh bận rộn. (*là mồ hôi như đất nha,nhưng ta thấy viết thế thì thật kỳ quái, có lẽ là nhiều như đất đai vậy, nhưng nghe cũng kỳ cục nên ta để nguyên gốc ^^) “Đây là từ nơi nào học được? Rất kỳ quái.” Không biết lúc nào Vân Thí Thiên đã đứng ở phía sau Lạc Vũ, lên tiếng hỏi. Lạc Vũ không quay đầu lại: “Xem qua trên sách.” Trả lời như thế, tuyệt đối không có sai. “Sách gì?” “Thiên phương dạ đàm.” Một hỏi một đáp, vô cùng lưu loát, PhongVô Tâm đứng một bên âm thầm ghi nhớ, sau này trở về nhất định phải tìmsách này đến xem, sách này thoạt nhìn có vẻ là sách tốt nha. “Quân vương, Yến Trần đại thống lĩnhtruyền tin, thế lực binh mã của Phạm Thiên di chuyển khác thường.” Đangtrong lúc nói chuyện, một vị quan truyền lệnh đột nhiên xuất hiện. Vân Thí Thiên nghe vậy tay tiếp nhận mật tín vừa nhận, nhìn đến, trong mắt hiện lên một tia lãnh quang. “Như thế nào?” Đang bận rộn, Phong Vô Tâm trầm giọng nói. “Muốn mượn cơ chiếm đoạt.” Vân Thí Thiên hừ lạnh một tiếng. Ngay lúc bọn họ có hành động này, ở mộtphương khác ngoài thành Lợi Châu, người của Phạm Thiên Các đang ở tạinơi tiếp giáp của ba đại thế lực… Lúc này, xuyên thấu qua tĩnh mịch, khói đen cuồn cuộn đầy trời thành Lợi Châu. Đế Phạm Thiên hắn ngây thơ tưởng rằng, hắn có thể khiến Lợi Châu rối loạn, là có thể nhặt được một cái tiện nghi có sẵn. “Ta tới đánh…” “Không, ta đi thu thập hắn.” Phong Vô Tâm vừa mới mở miệng trầm nộ nói, Lạc Vũ đang vội vã nấu dược quay đầu lại lên tiếng. “Ngươi đi?” Phong Vô Tâm kinh ngạc, Vân Thí Thiên cũng đã nhìn qua đây. “Thuốc này là hắn hạ.” Lạc Vũ mi mắt lạnh trầm. “Xác định?” Phong Vô Tâm có một chút kinh ngạc rồi, Lạc Vũ làm sao biết được vốn là Đế Phạm Thiên hạ. “Không liên quan đến đấu khí cùng huyệtđạo, mà hư vô thần công của hắn lại có thể tìm đường đi tới huyệt đạo,chặn lại các giác quan, trừ hắn ra còn có người nào.” Lạc Vũ mị mắt mộtchút. Vong Xuyên đại lục, đấu khí cường thịnh, nhưng không biết phương pháp huyệt vị. Mà lúc này đây, thuốc này chặn lại các giác quan, trừ Đế Phạm Thiên có cái bản lãnh kia, còn ai khác có thể. Lời này vừa nói ra, Vân Thí Thiên cùng Phong Vô Tâm trong mắt chợt hiện lên một tia sát khí. Nguyên lai đây chính là nhất chiêu. “Ngoài thành Lợi Châu là nơi tiếp xúc của bốn quốc gia, Đế Phạm Thiên có mười ba doanh trại đóng quân, tầng tầngphòng thủ, lúc này binh di chuyển mười doanh trại, toàn bộ áp sát dồnép.” Vân Thí Thiên nhìn Lạc Vũ, thanh âm rất lãnh đạm. Lạc Vũ nghe vậy cười: “Như vậy thì sao, nhân tiện cho hắn trả giá một chút.” Bột phấn ngọn nguồn của bệnh dịch, chínhlà dùng nội đan của một loại ma thú kịch độc nghiền nát, tính chất pháhư chức năng trong cơ thể của con người rất mạnh mẽ. Đồng thời là vô sắc vô vị, thủ đoạn tốt lắm. “Ngươi chuẩn bị…” Phong Vô Tâm mắt mị lại, khóe miệng khẽ cong thành một tia cười gian hồ ly. “Không, ta không thất đức như vậy đối với dân chúng xuống tay.” Lạc Vũ ngẩng đầu nhìn thoáng qua trời. Bầu trời u ám, gió lớn vù vù thổi qua. “Muốn làm gì hắn, cần gì phải to chuyện,ta tự có biện pháp, hắn lại dám nghĩ muốn lúc cháy nhà mà hôi của, hừ.”Lạc Vũ bóp nát thảo dược trong tay. “Đi, đi theo ta.” Lạc Vũ hướng Vân Thí Thiên vung tay lên, xoay người chạy đến địa phương phía bên ngoài thành. Mười ba doanh trại, ta muốn hắn tới được nhưng đi không được. Vân Thí Thiên thấy vậy hai tay vẫn đặt trong tay áo, không một tia chần chờ đi theo. Phong Vô Tâm thấy vậy, lập tức đem chuyện tình trong tay phân phó cho người khác, theo sát đi tới. Mười ba doanh trại của Đế Phạm Thiên cũng không bình thường, Lạc Vũ muốn làm gì.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]