Khí trời âm trầm.
Trên đỉnh đầu mây đen từng đám dầy đặc, che kín trời đất mờ mịt, làm cho người ta có cảm giác vô cùng áp lực.
Lợi Châu, trung tâm khu vực biên giới của Vọng Thiên Nhai.
Nhìn vào phía trong, là một vùng đất lưu thông phồn hoa ở Vọng Thiên Nhai.
Hướng ra phía ngoài, là nơi ba thế lực lớn tiếp giáp, trong đó có một góc là Phạm Thiên các.
Quả nhiên chính là vùng giao tranh binh quyền.
Lúc này, vốn là vùng đất phồn hoa LợiChâu, ngưng hoạt động, toàn bộ cửa nhà đóng kín, đầu đường ngẫu nhiên có người đi lại, nhưng không có chỗ nào không kinh hoàng cùng hỗn loạn.
Hoặc là vẻ mặt sầu khổ, hoặc là không có sức sống.
Trái ngược với số người sống sót ít ỏi đi lại, trên đường phố Lợi Châu tình trạng phơi thây lại cực kỳ nghiêm trọng.
Cơ hồ cứ hai bước chân thì lại có một người dân chết đi vì bệnh dịch.
Mặc dù vào lúc này đang là giữa ngày thu, nhưng nhiệt độ như trước dường như rất cao, gió nhè nhẹ thổi qua mangtheo mùi hương khó ngửi tràn ngập khắp cả vùng trời thành Lợi Châu,khiến người khác ngửi thấy có cảm giác buồn nôn.
Không khí chết chóc trầm lặng, một tòa thành tràn đầy khí tức chết chóc trầm lặng.
Vân Thí Thiên bước trên đất đai Lợi Châu, nhìn tình trạng trước mắt, khí tức lạnh như băng kia càng phát ra lạnh đến dọa người.
“Tình trạng.” Vân Thí Thiên vẻ mặt bình tĩnh.
“Dịch bệnh tới không hề có dấu hiệu, đãlan tràn mười một ngày, số người tử vong mỗi ngày một tăng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dac-cong-hoang-phi/1608834/chuong-57.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.