Nghiêm Liệt nhướng mày nhìn Giá Hiên Mặc Viêm, nói: “Tiểu tử, làm sao vậy?” Giá Hiên Mặc Viêm không đáp lời, nhưng Giá Hiên Ly ngồi bên cạnh đã mở miệng: “Rất giống nữ nhân đã cứu chúng ta ngày đó.” Nghiêm Liệt sửng sốt, nhất thời quay đầu nhìn về phía Lạc Vũ, đánh giá nàng từ trên xuống dưới: “Các ngươi là nói…” Lời còn chưa nói hết, Giá Hiên Mặc Viêm nãy giờ vẫn ngồi không nhúc nhích đột nhiên lại ra tay chộp tới cái bớt trên mặt Lạc Vũ. Lạc Vũ thấy nhưng vẫn ngồi đó không nhúc nhích, chỉ nhướng mi lạnh lùng nhìn Giá Hiên Mặc Viêm. Ngón tay chạm lên khuôn mặt nàng, Giá Hiên Mặc Viêm rất nhanh liền sờ soạng một cái, mày nhất thời nhăn thành một chữ “xuyên” (川): “Không phải là giả.” Tuy chỉ nói ra bốn chữ, nhưng đám người Lý Huyền rất rõ ý tứ trong lời nói của Giá Hiên Mặc Viêm là gì. Cái bớt không phải là giả, như vậy nữ nhân đó tất nhiên sẽ không phải là Lạc Vũ. Một người thì xấu như quỷ dạ xoa, một người lại xinh đẹp giống như tiên nữ trên trời, khác biệt này cũng quá lớn đi. “Ta đã nói sao lại có thể là nàng ta được, nàng ta làm gì có công phu tốt như vậy.” Trên mặt Lý Huyền tràn đầy khinh bỉ cùng phẫn nộ, lập tức liền phát tiết ra. Liễu Dục Thần cùng Giá Hiên Ly cũng lắc đầu, nhắm lại hai mắt. Mà Giá Hiên Mặc Viêm mặc dù đã rút tay về, nhưng vẫn thường thường nhìn Lạc Vũ, mày nhăn thành một đoàn. Lạc Vũ cũng không thèm để ý tới bốn người này, nhìn về phía Nghiêm Liệt. Nghiêm Liệt cũng lắc đầu: “Mặc kệ bọn chúng đi, chắc chúng bị trúng gió rồi.” Lạc Vũ nở nụ cười, trúng gió, hình dung rất đúng. “Tốt lắm, nghỉ ngơi trước đi, hai ngày nữa là ngày khai mạc đại hội, ta không muốn lại nghe thấy mấy đứa bất hòa, hoặc là có bất cứ động tác nhỏ gì xuất hiện. Nếu trong đại hội lần này làm ra sai sót, đánh mất mặt mũi của đế quốc học viện, mặc cho người đó là ai, ta cũng sẽ cho hắn biết tay.” Nghiêm Liệt hướng Lạc Vũ nói một câu, quay đầu nhìn nhóm bốn người Giá Hiên Mặc Viêm, khuôn mặt tràn đầy nghiêm túc. Dứt lời, lại nhìn chăm chú vào Lý Huyền liếc mắt một cái. Lý Huyền là người khôn khéo, lập tức biết ý tứ trong cái nhìn của Nghiêm Liệt, liền gật đầu ứng: “Vâng.” “Đi thôi.” Nghiêm Liệt hài lòng gật đầu. “Ha ha, Nghiêm hiệu trưởng, đã tới Hạo Tàng quốc sao không tiến cung lại ở chỗ này, ngươi quả thực quá khách khí, rất không nể mặt chúng ta rồi nha.” Ngay lúc Nghiêm Liệt vừa nói xong, một giọng nói rõ to vang lên từ ngoài cửa phân hội, sau đó một đoàn người cười ha hả tiến đến. Nghiêm Liệt mạnh mẽ quay đầu, nét mặt biểu lộ một tia cười lãnh đạm: “Nào có, ở nơi này vốn là lẽ thường phải làm mà.” Người tới rất bưu hãn, vóc người cực cao, một thân khôi ngô. “Tam hoàng thúc.” Bên cạnh, Lý Huyền đứng lên hướng người vừa tới nói. Người nọ liền đi tới vỗ lên đầu vai Lý Huyền, cười to nói. “Hảo tiểu tử, hai năm không gặp, khí tức lại mạnh mẽ lên rồi, quả nhiên là người được dạy dỗ từ đế quốc học viện.” Dứt lời, cũng không chờ Lý Huyền mở miệng. Xoay người, cực kỳ nhiệt tình nắm tay Nghiêm Liệt cười nói: “Đi, đi thôi, biết người của đế quốc học viện đã đến rồi, hoàng huynh cố ý phân phó ta đến mời Nghiêm hiệu trưởng cùng mấy vị cao đồ. Đêm nay phải vì Nghiêm hiệu trưởng cùng hoàng tử Phi Vũ quốc mở tiệc chiêu đãi, chúng ta không để ý tới trận đấu, chỉ là đón gió tẩy trần mà thôi, Nghiêm hiệu trưởng cần phải nể mặt chúng ta một chút a.” Dứt lời, túm tay Nghiêm Liệt lôi hắn ra ngoài đi về hướng xe ngựa. Nghiêm Liệt thấy vậy cũng khó từ chối, không thể làm gì khác hơn là phất tay với nhóm người Lạc Vũ nói: “Đi thôi, thịnh tình của Hạo Tàng quốc vương, chúng ta không thể chối từ, không đi ngược lại thất lễ rồi.” “Đúng vậy, đúng vậy, Tiểu Thất, chiếu cố các sư huynh muội ngươi cho tốt.” (*thất hoàng tử Lý Huyền) Vị tam hoàng thúc kia cười lớn, sau đó đi trước mở đường cho mọi người. Lý Huyền quay đầu nhìn về phía Giá Hiên Mặc Viêm nói: “Đi, cũng nên đi tham quan cho biết hoàng cung Hạo Tàng quốc của chúng ta.” Dứt lời bước lên sóng vai cùng Giá Hiên Mặc Viêm ra ngoài. Giá Hiên Mặc Viêm gật đầu, cũng cất bước đi, đột nhiên như nhớ tới cái gì đó, quay đầu nhìn về phía Lạc Vũ vẫn đứng một bên không nhúc nhích nói: “Chẳng lẽ còn phải muốn người ta mời mới đi sao, còn không mau đuổi theo.” Lạc Vũ âm thầm cười lạnh một tiếng, ai muốn đi tham quan hoàng cung Hạo Tàng quốc đâu cơ chứ. Bất quá, nàng cũng không muốn làm chuyện khác người, đi một chút cũng không sao cả. Lập tức, đoàn người bước lên xe ngựa hoàng gia của Hạo Tàng quốc, cùng nhau đi hướng hoàng cung. Tinh xảo tuyệt luân, mang nét phong tình của Châu Âu thời Trung cổ. Dọc theo đường đi Lạc Vũ tận tình hân thưởng cảnh đẹp bên ngoài, Giá Hiên Mặc Viêm quăng ánh mắt cảnh cáo nàng đừng nhìn đông ngó tây, Lạc Vũ mặc kệ làm như không thấy. Thấy cảnh đẹp thì xem thôi, thật là mang tính tình của trẻ nít mà. Trời chiều như lửa, phía chân trời một mảnh quất sắc ửng đỏ. Trong sắc trời ửng đỏ, Lạc Vũ đã vào đến đại điện vương cung Hạo Tàng quốc. Sắc trời chậm rãi lờ mờ xuống, 4 phương thắp đèn, đại điện Hạo Tàng đã sớm chật nít người. “Nghiêm hiệu trưởng, đã tới chậm rồi.” Trên đại điện vương cung Hạo Tàng quốc, một nam nhân trung niên ngồi trên ghế kim loan có năm phần tương tự Lý Huyền, cười lớn nói với Nghiêm Liệt. (*ghế của vua) Nghiêm Liệt cười cười, xem bộ dạng không chút yếu thế trước Hạo Tàng quốc vương: “Vừa lúc đến giờ cơm, không chậm, không chậm.” “Ha ha.” Trong đại điện nhất thời vang lên một trận cười to. Có thể thấy, bọn họ có giao tình rất tốt với Nghiêm Liệt. Bọn họ được sắp xếp ngồi hàng bên trái, vị trí đầu tiên là Nghiêm Liệt, thứ 2 là Giá Hiên Mặc Viêm, Lạc Vũ bị an bài ngồi trong góc. Lạc Vũ thấy cũng không có gì không ổn, dù sao chỉ là chuyện nhỏ mà thôi. “Nghiêm hiệu trưởng, đã lâu không gặp.” Nghiêm Liệt mới vừa ngồi xuống, người đại diện hàng ghế bên phải cười hướng Nghiêm Liệt nói. Nghiêm Liệt mạnh ngẩng đầu lên nhìn: “Diệp vương, sao ngươi cũng đến đây vậy?” Nam nhân trung niên nhìn qua dường như nho nhã, có ba phần khí chất thư sinh, nghe vậy cười nói: “Hoàng huynh phân phó ta dẫn đội đi, đương nhiên là phải tới đây rồi. Đến, Tinh nhi, đến chào hỏi Nghiêm hiệu trưởng.” Tiếng nói rơi xuống, nữ tử ngồi bên cạnh hắn chậm rãi đứng dậy, tự nhiên hào phóng nói: “Tân Thần Tinh, gặp qua Nghiêm hiệu trưởng.” Tân Thần là dòng họ hoàng thất của Phong Lâm quốc. “Tiểu công chúa cũng đến tham gia đại hội, nghe nói tiểu công chúa thiên phú kinh người hả.” Nghiêm Liệt cười cười đáp. Lạc Vũ nghe vậy, hơi chuyển đầu nhìn về phía Tân Thần Tinh. Liếc mắt một cái, Lạc Vũ đột nhiên nao nao. Không phải vì Tân Thần Tinh quá mức thiên tư quốc sắc, diễm kinh thiên hạ. Mà là, Tân Thần Tinh này có ba phần giống nàng, lúc này nàng ta mặc một thân hồng sam quần lụa mỏng, tỉ mỉ tân trang gương mặt, nhìn qua cũng pha anh võ, quả thật mang năm phần phong tư của nàng. Giật mình trong chốc lát, mi mắt Lạc Vũ chuyển sang nhìn về phía đám người Giá Hiên Mặc Viêm. Quả nhiên, mấy người này cũng ngây ngẩn cả người, tín hiệu trong mắt bọn họ hiển lộ nhè nhẹ ái mộ không hề che giấu. “Đa tạ ngươi ngày ấy trợ giúp chúng ta một tay.” Giá Hiên Mặc Viêm đột nhiên mở miệng. Tân Thần Tinh nhìn Giá Hiên Mặc Viêm cư nhiên nói chuyện với nàng, sau một phút kinh ngạc, nàng ta liền gật đầu cười với Giá Hiên Mặc Viêm. Không phản bác, cũng không thừa nhận lời nói của Giá Hiên Mặc Viêm, lại cho người ta cảm giác nàng cam chịu. Lạc Vũ cúi đầu có chút giương lên khóe miệng, kín đáo cười một tiếng. “Di, Tinh nhi, các ngươi từng gặp nhau rồi sao?” Diệp vương kinh ngạc nói. Tân Thần Tinh cùng Giá Hiên Mặc Viêm nhìn nhau một cái, cũng không có trả lời, làm cho mọi người có cảm giác càng thêm mờ mịt hơn so với lên tiếng trả lời. Diệp vương Phong Lâm quốc nhìn Giá Hiên Mặc Viêm, trong mắt hiện lên ý cười, cũng không hỏi tiếp nữa. “Đến, đến, khai tiệc, khai tiệc thôi, Nghiêm hiệu trưởng đường xa mà đến, bổn vương cũng không thể chậm trễ.” Hạo Tàng quốc vương cười lớn phất tay. Lập tức, thịnh yến khai tiệc rượu. Rượu thuần thơm mát, thức ăn ngon được bưng lên, mùi thơm nứt mũi. Ca múa trợ hứng, ti trúc lượn lờ. Ăn rượu thịt trong hoàng gia quả nhiên rất được, Lạc Vũ chỉ chăm chú ăn và cho Tiểu Ngân ăn, không bắt chuyện với một ai, cũng không ai đến bắt chuyện với nàng. Bất quá nàng cũng không lộ vẻ gì gọi là cô tịch và bất lực, ngược lại rất tự nhiên nhàn nhã. Tiếng động lớn nháo hàn huyên trong đại điện, Lạc Vũ không hề để ý. “Nghiêm hiệu trưởng, nghe nói năm nay có một vị kỳ tài nhập học vào đế quốc học viện, có phải hay không chính là vị tiểu cô nương này?” Trong âm thanh hỗn độn huyên náo, ca múa, một tiếng nói bình thản vang lên, cắt đứt tiếng hàn huyên trong điện. Tất cả mọi người đem lực chú ý tập trung rơi vào một góc rơi vào trên người Lạc Vũ. Lạc Vũ nghe thấy, nhưng vẫn bình thản cho Tiểu Ngân ăn, sau đó mới chậm rãi ngẩng đầu nhìn lướt qua người vừa mới lên tiếng. Một nam tử trẻ tuổi đứng bên cạnh Hạo Tàng quốc vương, không có phong thái tà khí như Lý Huyền, nhìn qua một thân thong dong. Lúc này, vẻ mặt hắn đang mỉm cười nhìn nàng, ánh mắt thoạt nhìn rất bình thường. “Không phải là cái gì kỳ tài, chỉ là có chút bản lĩnh mà thôi.” Nghiêm Liệt mỉm cười khách sáo nói. “Nghiêm hiệu trưởng chính là người ái tài, cũng đã cho nàng đại biểu tham gia đại hội trao đổi, như vậy đúng là có chút bản lĩnh rồi.” Bên cạnh nam tử trẻ tuổi, một người có 7 phần giống Lý Huyền cười nhẹ nói. “Nhưng là, ta nghe thất đệ nói vị cô nương tên Lạc Vũ này có bản lãnh lớn đấy, trong học viện từng giúp hắn. Lạc Vũ có lòng tốt như vậy, thân làm ca ca như ta đây cũng nên vì đệ đệ của mình mà tạ ơn rồi. Nào, cầm chén rượi lên, ta kính Lạc Vũ cô nương một chén.” “Ta cũng kính một chén, thay thất đệ cám ơn Lạc Vũ cô nương.”Namtử trẻ tuổi cũng cười đáp lời. Lập tức, ngoài điện liền có người bưng lên rượu ngon đi đến. Lạc Vũ nghe vào trong tai, xem tại trong mắt, trên mặt chậm rãi vung lên tia cười khẽ. Nàng chưa từng giúp qua Lý Huyền, nhưng thật ra có đấu đá với hắn. Hôm nay, hai người này là lấy thân phận đại ca tới đòi nợ đây mà. Đại ca và nhị ca của Lý Huyền tươi cười bưng chén rượu đi tới, hai chén rượu cũng đã đưa đến trước mặt Lạc Vũ. Một chén rượu hồng, một chén rượu trắng, mùi thơm nứt mũi. “Đây là rượu ngon mà Hạo Tàng quốc chúng ta cất kỹ, người bình thường uống không được, là rượu mạnh, Lạc Vũ uống được không?” Đại ca của Lý Huyền cười nhìn Lạc Vũ. Giọng nói ôn nhu, nhưng lại ẩn chứa đao nhọn. Trong đại điện, ánh mắt mọi người đều tập trung nhìn Lạc Vũ. Nghiêm Liệt là người biết nhìn hàng, chỉ vừa thấy thoáng qua chén rượu, nhất thời khẽ nhíu mày, rượu này là tốt, nhưng với công lực của Lạc Vũ mà uống vào sẽ trở thành độc dược. Lập tức, mi khẽ nhúc nhích định mở miệng. Lại nghe Lạc Vũ khẽ cười nói: “Ý tốt của hoàng tử, như vậy Lạc Vũ xin thất lễ rồi.” Dứt lời, nàng không chút nào sợ hãi, tay bưng lên chén rượu màu trắng, hướng đại ca của Lý Huyền nâng chén lên uống. Lập tức, Lạc Vũ chỉ cảm thấy một cỗ hàn khí chạy thẳng xuống đan điền, cả thân người đột nhiên ngưng kết thành một đoàn hàn khí, cơ hồ muốn đóng băng. Trong đại điện nhất thời xôn xao, đây là rượu cất kỹ của Hạo Tàng quốc, cũng không thể loạn uống nha. Trong mắt Nghiêm Liệt hiện lên tia lạnh lùng, cũng chưa kịp làm gì, chỉ thấy thân hình Lạc Vũ gần như đóng băng, đột nhiên “bịch” một tiếng nứt ra, ngay sau đó khối băng tan rã, như băng gặp nóng trong nháy mắt tan rã, tình thế diễn ra chỉ trong chớp mắt. “Quả thật là ruợu ngon.” Lạc Vũ nhướng mày cười, bất động thanh sắc tiếp nhận chén rượu màu hồng thứ hai, nâng chén lên uống cạn. Ngọn lửa cháy, cơ hồ so với ngọn lửa của Uẩn Hỏa Kim Sư lại càng mạnh. Trong nháy mắt, Lạc Vũ chỉ cảm thấy tim phổi dường như đang bị thiêu đốt, lại dường như bị hàn khí đóng băng, lực lượng thật là lợi hại. Không cách nào tiêu trừ, Lạc Vũ không thể làm gì khác hơn là cường chế vận khí đem hai cỗ đối nghịch nhau ép tới đan điền, nhưng ngoài mặt lại không hề có một tia khác thường, phảng phất như không hề bị rượu ảnh hưởng. Mọi người đang ngồi nhất tề mở to mắt, đại ca và nhị ca của Lý Huyền thấy vậy, mặt mày nhăn nhíu lại lui ra. “Không nên thất lễ rồi, Vũ, đáp lễ bọn họ một chén.” Ngay lúc này, ngoài điện đột nhiên truyền đến một thanh âm cực kỳ lãnh khốc. Nương theo ngữ khí lãnh khốc, trong bóng đêm lộ ra thân ảnh hai người đang thong thả tiến vào. Người đi trước một đầu tóc bạc xinh đẹp, một thân nguyệt nha trắng tương tử kim hắc bào, không phải Vân Thí Thiên còn có thể là ai. Ngọn đèn dầu chập chờn, bá chủ đến thăm. Ngay trong lúc đó, ánh mắt mọi người đều bị hấp dẫn bởi thân ảnh Vân Thí Thiên chậm rãi tiến vào. Chỉ có 2 người, nhưng khí tức lại cực kỳ bức người. Trong nháy mắt, khí tức cả đại điện đều cứng lại. Lạc Vũ nghe thấy thanh âm của Vân Thí Thiên, trong mắt hiện lên một tia kinh ngạc, sao Vân Thí Thiên lại đến nơi này? Nhưng thân hình nàng lại không hề di chuyển, trong cơ thể nàng lực lượng của 2 chén rượu đang giao đấu lẫn nhau, một nóng một lạnh, nàng không thể phân tâm về chuyện của Vân Thí Thiên được. Cùng khắc, thấy rõ người đến là ai, Nghiêm Liệt và Giá Hiên Mặc Viêm khiếp sợ đến mức muốn nhảy dựng lên. Hai mặt nhìn nhau, mắt lộ hoảng sợ. Này… Người nam nhân này… Nếu bọn họ không có hoa mắt, thì người kia chính là chủ nhân của 11 cấp nội đan Bá Vương Long. Là nam tử tóc bạc suất lĩnh một đám lam tôn cao thủ, cuối cùng đuổi theo Lạc Vũ do nàng vô tình nuốt phải ma đan, đến như kinh hồng đi như du long. Là nam nhân có thực lực cường đại như núi cao mà bọn họ chỉ có thể ngưỡng cổ nhìn lên. Nghiêm Liệt và Giá Hiên Mặc Viêm đều không cách nào quên được, ngày ấy sau khi nam tử tóc bạc rời đi, ngoài thành Phi Vũ quốc, ánh sáng màu tím xuyên thủng trời, nửa đỉnh núi bị hủy chỉ trong một chiêu, nước sông nghịch lưu mà chảy. Đây là thực lực trên đỉnh mà bọn hắn mơ ước cả đời. Khuôn mặt vặn vẹo, Nghiêm Liệt cùng Giá Hiên Mặc Viêm hoảng sợ liếc mắt nhìn nhau một cái. Nam nhân này xuất hiện ở đây vào lúc này là có ý gì? Vũ? Hắn gọi người nào? Hắn có quan hệ gì với Lạc Vũ? Tại sao lại thân mật kêu tên nàng như vậy… Phục hồi tinh thần lại, đầu óc hai người nhanh chóng suy nghĩ, nhất thời cứng ngắc ngồi giống như 2 thanh gỗ đang đứng thẳng ở trung gian đám người. Hết sức đột ngột. Trong đại điện, đám người Hạo Tàng quốc cũng đều quen biết với nhau. Vừa thấy khí thế của Vân Thí Thiên là biết lai giả bất thiện, lúc này lại nhìn thấy phản ứng thất thố của Nghiêm Liệt và Giá Hiên Mặc Viêm, lập tức càng thêm khẳng định cho phán đoán này. Trên mặt bọn họ dù không hề thay đổi, nhưng thái độ cũng có chút khiêm nhường. Vân Thí Thiên tiến vào trong đại điện, mắt lạnh quét một vòng mọi người, cũng không thèm nhìn nữa, liền đi hướng Lạc Vũ. Tóc bạc tuấn nhan, khí tức bức người. Nhân vật như thế, nhưng lại đi đến nữ nhân xấu xí nhất trong đại điện, cho dù mọi người đã nghe câu nói đầu tiên hắn kêu tên nàng, nhưng vẫn còn có điểm không thể tin nổi. Một mỹ nam cùng một nữ nhân xấu xí quả thật là cách nhau một trời một vực a. Đứng vững trước mặt Lạc Vũ, Vân Thí Thiên thấy Lạc Vũ giương mắt nhìn hắn một cái, khóe miệng có chút giương lên mỉm cười. Thân thể lại không hề nhúc nhích, trong mắt hiện lên lạnh nộ. Bên cạnh, Yến Trần vẫn luôn theo sát thấy vậy, đi đến bên người Lạc Vũ, vung tay lên, vỗ lên đầu vai nàng một cái, trong nháy mắt một cổ lực lượng chui vào trong cơ thể nàng. Giúp Lạc Vũ áp chế lực lượng xung khắc của hai chén rượu. Sau đó lại nói: “Nếu người khác để mắt đến ngươi, đem ra thứ tốt mời ngươi như vậy, Lạc Vũ, ngươi cũng không nên keo kiệt với bọn họ.” Thanh âm vừa rơi xuống, tay hắn cũng rút khỏi vai Lạc Vũ, nhìn qua giống như vỗ vỗ vai nàng làm động tác như bằng hữu nói chuyện với nhau. Lam tôn đỉnh, lực lượng sao có thể là bình thường được. Băng hỏa lưỡng trọng thiên, lập tức bị áp chế xuống, Lạc Vũ chậm rãi thở nhẹ ra một hơi. Sau đó ngẩng đầu nhìn vẻ mặt Vân Thí Thiên không chút thay đổi nhưng ngầm nổi lên uấn nộ. Người này đột nhiên xuất hiện ở đây, nàng cũng không biết rõ nguyên nhân rồi. Trong lòng biết là phiền toái đến nơi rồi, bất quá khóe miệng lại giương lên cười khẽ, tên Vân Thí Thiên này đến đây là để làm chỗ dựa cho nàng. Hắn biết mọi người nơi này đều có chỗ dựa, không phải vương tử thì là công chúa, nếu không thì là tỷ tỷ, ca ca, muội muội. Chỉ duy nhất có nàng cô độc một người, không hề có chỗ dựa, không hề có bối cảnh cùng thế lực. Hắn cường thế xuất đầu như vậy, lại đứng phía sau nàng, nghe ý tứ của hắn vốn là muốn dung túng nàng, cho dù nàng làm bất cứ hành động phản kích nào, cũng có hắn giúp nàng giải quyết tình huống phát sinh. Trong mắt Lạc Vũ mỉm cười, chợt lóe mà qua ôn nhu. Có lẽ Vân Thí Thiên vốn là người cường thế, không muốn thấy người của mình bị khi dễ, cho nên mới xuất đầu, cho nên mới không để ý thân phận cùng địa vị mà xuất hiện. Có lẽ, hắn cũng không thèm để ý một khi thân phận của hắn bị tiết lộ sẽ xảy ra chuyện gì. Nhưng là, phía sau có người ủng hộ ngươi tùy tiện muốn làm bất cứ chuyện gì, hắn đều cũng sẽ giải quyết. Mặc dù, nàng cũng không cảm thấy nàng yếu đến mức không thể phản kích, cũng hiểu được Vân Thí Thiên đột nhiên xuất hiện như vậy sẽ mang đến phiền toái cho nàng, nhưng là thật đáng chết… cảm giác này thật là tốt. Lạc Vũ lập tức duỗi đầu ngón tay bắn ra cái chén trong tay, mỉm cười đứng lên nói: “Nói cũng đúng, ta từng giúp thất vương tử, chuyện đó bất quá là bạn học với nhau thôi. Sao lại có thể nhận lời cảm ơn quý trọng từ đại vương tử cùng nhị vương tử, Lạc Vũ cảm thấy hổ thẹn rồi.” Dứt lời, cầm lên bầu rượu trên bàn, rót ra 2 chén rượu. Rượu tinh khiết, mùi thơm ngát phác mũi, chỉ là rượu bình thường mà thôi. Lạc Vũ nhìn 2 chén rượu trên bàn, trong lòng rất nhanh tính toán, nàng nên bỏ vào vật gì mới tốt đây? Hạ độc, không tốt, bỏ vào chút thạch tỷ để bọn họ tự phát nổ? Lại càng không tốt, cái đó thật tốt quá, không nỡ. Dược hoàn hại người trên người nàng rất nhiều, nhưng cái thật sự tốt để hại người, nàng có không nhiều lắm. Ngay lúc Lạc Vũ tính toán trong lòng. Vân Thí Thiên như biết nàng đang suy nghĩ những gì, hắn nhìn vào 2 chén rượu, tay áo bào vung lên, lạnh lùng phất qua 2 chén rượu. Lập tức, trên mặt rượu trong suốt lập tức dâng lên một cỗ hơi mỏng tử sắc quang mang. Quang mang lưu ly, tử quang dày. Lạc Vũ thấy vậy, lông mi giật giật, Vân Thí Thiên này đủ tàn nhẫn. Lập tức, trực tiếp bưng lên 2 chén rượu, đi về hướng cách đó không xa, đang bị rung động bởi khí tức của Vân Thí Thiên, đại vương tử cùng nhị vương tử Hạo Tàng quốc vẫn không dám lộn xộn. “Như vậy, Lạc Vũ xin mượn hoa hiến phật, đáp lễ hai vị vương tử một chén.” Chén rượu bạch ngọc nhẵn nhụi tinh xảo, di động ánh sáng màu tím, bị Lạc Vũ cầm trong tay phát ra ánh sáng vạn phần. Nhưng lại kinh ngạc đến trái tim mọi người trong đại điện. Lý Huyền, Liễu Dục Thần, Giá Hiên Ly, ba người vốn không được tham gia buổi đấu giá hôm đó, nên chưa từng thấy Vân Thí Thiên, càng không biết hắn lợi hại như thế nào. Mặc dù nghe nói qua sự kiện lần nọ có xuất hiện cao thủ, nhưng vẫn không có hứng thú để ý. Mới vừa rồi thấy Nghiêm Liệt cùng Giá Hiên Mặc Viêm thất thố, ba người không biết rõ Vân Thí Thiên có bản lĩnh gì lại có thể khiến cho hiệu trưởng khiếp sợ như thế. Lúc này, lại bị rượu nhạt màu tím làm cả kinh trừng lớn ánh mắt, theo tiềm thức đứng lên. Màu tím bạc quang, đó là tím tôn vương giả mới có được đấu khí quang mang. Này…Nam nhân này là tím tôn vương giả? Trời ạ, tím tôn vương giả, đây là thần thoại trong thần thoại chưa bao giờ xuất hiện ở Phi Vũ quốc. Lý Huyền, Liễu Dục Thần, Giá Hiên Ly chấn kinh. Cùng khắc, đám người Hạo Tàng quốc vương, Diệp vương Phong Lâm quốc cũng bị rung động cơ hồ ngồi không yên, thân hình của bọn họ cũng phát run cả lên. Tím tôn vương giả, người tới cư nhiên là tím tôn vương giả.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]