Chương trước
Chương sau
Cô chỉ nhìn hiểu được sự đơn thuần trong mắt hắn, nhưng cho tới bây giờ nhìn không hiểu được sự hắc ám trong mắt hắn.
Đen tối như vậy, tựa như vực thẳm ngun ngút.
Chỉ cần liếc mắt là có thể hút sạch linh hồn của con người!
Thấy cô ngẩn người nhìn hắn, môi hắn dần dần nhếch lên tạo thành một nụ cười nhạt, đôi mắt hẹp dài từ từ nheo lại, hài hước phớt tỉnh nói: "Thế nào, bản thiếu gia đẹp trai hơn nhiều so với cái tờ giấy hôn thú nhà em phải không?"
Là câu kể lể, không phải câu hỏi.
Sự tự sướng và sự khiêu khích của hắn là kết quả của số biến đổi tương ứng.
Nguyệt Trì Lạc sửng sốt hỏi: "Anh biết ư?"
Biết chuyện cô đã kết hôn?
Lệnh Hồ Ly ngạo nghễ cười: "A Trì à, em nghĩ có cái gì mà anh không thể biết?"
"Em chỉ hơi tò mò, từ khi nào mà anh lại biết quan tâm đến chuyện của người khác như thế?"
Hắn sững sờ, khóe mắt chợt hiện lên một tia đông lạnh: "Anh chỉ tùy tiện điều tra một chút, không ngờ lại tra được tin tức em kết hôn."
Nguyệt Trì Lạc chỉ cười cười không nói gì.
Đúng vậy.
Chuyện mà Lệnh Hồ Ly muốn biết vốn chẳng có gì khó khăn. . . . .
Chỉ cần, hắn muốn!
Một thiên tài như hắn, có chuyện gì mà hắn không biết?
Chẳng qua hắn chỉ không có tâm mà thôi.
Nguyệt Trì Lạc thường hay nghĩ, có phải bởi vì hắn đứng quá cao hay không, cho nên mới không để tâm tới bất cứ thứ gì?
Chỉ là. . . . . . . . . . . .
Nhắc đến chuyện kết hôn, Nguyệt Trì Lạc bỗng rơi vào im lặng.
Lúc đầu chỉ là đơn giản đi đăng ký, thậm chí ngay cả hôn lễ cũng không có làm.
Khi đó Đông Phương Tuyết vừa mới tới nơi này, dù sao còn chưa quen, cho nên đã đồng ý với ý kiến của cô là không tổ chức cử hành hôn lễ mà chỉ đi đăng ký kết hôn.
Nhưng mà. . . .
Sau đó đã qua hai năm.
Cho đến hôm nay, Đông Phương Tuyết cũng không hề nhắc lại chuyện tổ chức hôn lễ…...
Khi đó Nguyệt Trì Lạc cũng không có suy nghĩ gì nhiều.
Nhưng bây giờ nghĩ lại, biết rõ lúc đầu người không muốn làm lễ cưới chính là mình, nhưng bây giờ trong lòng lại có sự thay đổi.
Hai năm rồi.
Tại sao?
Tại sao hắn vẫn không có nói gì tới chuyện muốn tổ chức lễ cưới?
Cho dù cô nói không làm đi nữa, chẵng lẽ hắn cũng không hiểu được nên âm thầm mang đến cho cô chút niềm vui bất ngờ sao?
Nỗi bi ai thoáng hiện lên trong mắt Nguyệt Trì Lạc không qua được cặp mắt của Lệnh Hồ Ly.
Bầu không khí bỗng rơi vào im lặng.
Hắn hỏi với vẻ thời ơ không để ý, "Sao vậy, ai chọc em không vui à?"
Hắn nghiêng đầu qua, trong đôi mắt hẹp dài gợi lên sắc thái sáng rực, đôi mắt đó yêu mị như loài hồ ly đang nhìn chăm chăm vào cô.
Tròng mắt đen bởi vì sự chuyên chú ấy mà có vẻ mênh mông vô tận.
Trong đó, có chút đùa cợt, có chút hờ hững, nhưng ẩn sâu bên trong dường như nhiều hơn chính là sự chân thật.
Nguyệt Trì Lạc cúi đầu xuống không nhìn hắn nữa, nhíu nhíu mày nhỏ giọng nói: "Đàn ông các ngươi, có phải đều dễ chán ghét cờ đỏ ở nhà mình mà chỉ thích cờ màu bay bay ở bên ngoài hay không?"
Thực ra, nếu nói Đông Phương Tuyết ở bên ngoài có gì đó thì Nguyệt Trì Lạc vốn không tin tưởng lắm.
Nếu quả thật muốn như vậy, xưa kia A Tuyết cứ dứt khoát làm hoàng đế nuôi dưỡng ba ngàn mỹ nữ không phải tốt hơn sao?
Huống chi đó còn là chính đáng hợp lý à!
Những mỹ nữ ấy đều như nước lung linh, hắn tội gì phải đi theo mình để mang tiếng xấu?
Nhưng mà bây giờ, Nguyệt Trì Lạc bỗng nhiên không còn tự tin như vậy nữa.
Đều nói một khi yêu ai đó sâu đậm rồi lúc nào cũng sẽ lo được lo mất, cảm giác lúc này của Nguyệt Trì Lạc chính là như thế.
Lệnh Hồ Ly nhíu mày, nhịn không được bật cười ra tiếng.
Đôi mắt thâm sâu cùng với nụ cười mê hoặc.
"Quả thực, không có người đàn ông nào mà không ham muốn mới lạ."
‘Không có người nào đàn ông không ham muốn mới lạ’
‘Không có một người đàn ông nào có thể kiềm nén nổi trước sự quyến rũ có dã tâm của người phụ nữ khác…’
Nguyệt Trì Lạc cúi đầu xuống, hàng mi thật dài che giấu đi thần sắc trong mắt.
Im lặng được một lúc cô chợt ngẩng đầu lên nhìn chằm chằm vào hắn, nhưng bởi vì sự u ám trong mắt hắn mà trong lòng thoáng qua chút phức tạp. Nhưng vẫn nhỏ giọng hỏi: "Chẵng lẽ không có một ai ngoại lệ sao?"
Lẽ thường là không có gì tuyệt đối.
Biết đâu Đông Phương Tuyết chính là ngoại lệ đó?
"Có!"
Trong lòng Nguyệt Trì Lạc bỗng thấy vui vẻ, trong sự vui vẻ chợt xuất hiện này có chút khác thường.
Đang muốn mở miệng nói thế nhưng Lệnh Hồ Ly đã giành nói trước: "Giống như anh mới là một người đàn ông tốt, sau khi kết hôn tuyệt đối sẽ trung thành với vợ mình."
Nói xong, hắn ném cho cô một ánh mắt tà mị.
Vẻ mê hoặc thoáng hiện trong đôi mắt của người thiếu niên này cũng đủ làm cho mỗi một người phụ nữ đều phải mặc cảm.
Nguyệt Trì Lạc bỗng nhiên nhớ tới một câu nói.
Nam sinh nữ tướng, hồng nhan bạc mệnh….
Cô cúi đầu im lặng không nói.
Từ khóe mắt đến đuôi lông mày của hắn đều là ý cười giễu cợt, cười nhưng không hề có chút động tĩnh…
Bởi vì trên người đang có vết thương, sắc mặt của hắn bỗng chốc hơi tái nhợt, loại tái nhợt này có vẻ như được giấu ở dưới lớp sương mù, khiến người không phân biệt rõ thật giả.
Nhưng Nguyệt Trì Lạc vẫn đang cúi đầu vì thế không nhìn thấy sắc mặt tái nhợt của hắn.
Giọng cô rất nhỏ, còn có chút lạc lỏng, "Em không phải loại người tin tưởng vào tình yêu, nhưng mà em vẫn muốn tin tưởng hắn...."
Người tin tưởng duy nhất trong lòng.
Nếu như trong cái thế giới này ngay cả Đông Phương Tuyết mà cũng không thể tin được, vậy thì còn ai có thể để cô trao gởi lòng tin một lần nữa?
Người thiếu niên nhìn cô, rất nhẹ giọng hỏi: "Tại sao?"
"Tại sao cái gì?" Nguyệt Trì Lạc nghi hoặc hỏi lại.
Hắn nhìn cô cười nhẹ, rất ngông cuồng rất kiêu ngạo.
Giọng nói cũng nhỏ đi: "Tại sao tin tưởng hắn?"
Không ai tin được, tại sao cô chỉ tin tưởng có mỗi mình hắn....Cô cười, trong mắt lóe lên tia ấm áp.
Cô trả lời: "Bởi vì…Hắn là Đông Phương Tuyết."
Đúng!
Bởi vì hắn là Đông Phương Tuyết, dù cho cô có thể hoài nghi bất kỳ người nào nhưng vẫn không hiểu sao lại chỉ tin tưởng có mình hắn!
Cái loại tín nhiệm này, muốn tạo dựng được không dễ dàng gì.
Song phá hủy thì chỉ trong nháy mắt….
Cô không muốn tạo cho đôi bên có bất kỳ hiểu lầm nào nữa, hiểu lầm lẫn nhau sẽ đau đớn đến mức nào, cả đời chỉ một lần đã đủ rồi…
Nhiều hơn nữa không ai có thể chịu nổi!
Cuối cùng, Nguyệt Trì Lạc nhìn thẳng vào Lệnh Hồ Ly: "Anh biết không..."
Lệnh Hồ Ly thắc mắc hỏi: "Biết cái gì?"
Cô cười lạnh: "Anh có biết, trên đời này có rất nhiều người có thể tin hoặc là không thể tin, nhưng duy chỉ có anh là không thể tin."
Người thiếu niên này, thay đổi rất nhanh.
Hắn làm bất cứ chuyện gì đều xem xét tâm tình, có lẽ trong một giây hắn nói yêu ai nào đó, thật sự là rất yêu, nhưng một giây kế tiếp, người đó có lẽ sẽ trở thành vật hi sinh của hắn, hoặc làm vật hi sinh cho mục đích nào đó…
Người như vậy, có thể tin tưởng duy nhất mà cũng tuyệt đối không thể tin tưởng!
Hắn bị dáng vẻ nghiêm túc này của cô chọc cười, nhưng nụ cười đó không hề đọng lại trong đáy mắt.
Chỉ nhẹ nhàng dừng lại nơi khóe miệng, trong ánh mắt chỉ đơn giản mang theo sự tò mò còn lại là mỉa mai châm chọc.
Cảm xúc cực đoan đó dung hợp lại thật hoàn mỹ.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.