Chương trước
Chương sau
Nguyệt Trì Lạc có chút bất đắc dĩ nhìn hắn cười cười, cực lực tươi cười để che giấu vẻ tái nhợt.
Tay nàng trói gà không chặt? Đây thật là câu chuyện cười!
Aizzz, nàng giết người còn ít sao?
Trong lúc nói chuyện, hai người đã đi đại sảnh.
Nguyệt Trì Lạc liếc nhìn Long Uyển Nhi đang đứng đưa lưng hướng về phía bọn họ, ‘Khụ khụ’ ho hai tiếng.
Nhìn lại Đông Phương Tuyết một chút, nhưng hắn vào lúc này hoàn toàn không có hiền hoà giống như thường ngày, chính là nhất bộ mặt lạnh như băng dáng vẻ không muốn gặp người, không thể không nói, Đông Phương Tuyết như vậy Nguyệt Trì Lạc thật sự rất thích.
Nàng hơi có chút đắc chí, không có biện pháp, Đông Phương Tuyết như vậy, thường ngày thật rất khó nhìn thấy.
Nghe được tiếng vang, Long Uyển Nhi quay người lại, ánh mắt sưng đỏ dừng ở trên người Đông Phương Tuyết, nhưng lại hành lễ với Nguyệt Trì Lạc trước, nhu thuận gọi một tiếng: "Tỷ tỷ." Giọng nói vừa mềm mại vừa ngọt ngào.
Nguyệt Trì Lạc mặt mày xanh mét, cười nhạt một tiếng nói: "Long cô nương đa lễ rồi, bản phi và ngươi cũng không phải là tỷ muội, ngươi đừng gọi thân thiết như thế."
Nữ nhân này, ra vẻ lên mặt cũng thật là có phẩm chất, Đông Phương Tuyết giựt giựt khóe miệng, nhưng lại cố gắng nén cười.
Nguyệt Trì Lạc nhéo vào eo hắn một cái, hung hăng trợn mắt nhìn hắn.
Thân thể yểu điệu của Long Uyển Nhi run run, hơi cúi đầu xuống, giọng nói lộ ra vài phần điềm đạm đáng yêu: "Dạ, Vương phi."
Nói xong, ngẩng đầu run run nhìn Đông Phương Tuyết, trong mắt tràn ngập hơi nước.
Đông Phương Tuyết không hề nhúc nhích, vẻ mặt lạnh lùng nói: "Long cô nương, ngươi có chuyện gì sao?"
"Uyển Nhi nghe nói, Vương Gia cự tuyệt hôn. . . Hôn sự. . . . . ." Thời điểm Long Uyển Nhi nói lời này, giọng nói vô cùng hờn tủi, thậm chí còn có chút run rẩy.
Đông Phương Tuyết cười lạnh một tiếng: "Đúng thì thế nào?"
Nguyệt Trì Lạc nghiêng mặt liếc xéo hắn một cái, thật lạnh nha!
Nước mắt từ hốc mắt Long Uyển Nhi chảy xuống, nhưng lại cố ra vẻ trấn định nhìn Đông Phương Tuyết: "Chẳng lẽ Vương Gia thà rằng kháng chỉ, cũng không muốn cưới Uyển Nhi sao?"
"Bổn vương đã lấy vợ, không cần phải cưới thêm ai nữa!" Đông Phương Tuyết nói xong vươn tay kéo Nguyệt Trì Lạc vào trong lòng.
Nguyệt Trì Lạc ngẩng đầu, nhìn hắn chớp chớp mắt vài cái, hôn một cái lên khóe môi hắn.
Đông Phương Tuyết cưng chìu cười cười, nói câu tiếp theo, nhưng giọng nói vô cùng lạnh lẽo: "Long cô nương tại sao còn chưa đi?" Khi nói là nhìn Long Uyển Nhi nói.
"Hoàng thượng đã hạ chỉ, Uyển Nhi là vị hôn thê của Vương Gia, Uyển Nhi không đi."
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.