Chương trước
Chương sau
Là Trân phi, ngày đó ở điện Kim Phượng Thập Thất đã đánh Trân phi này hai bạt tay, cạnh nàng còn đứng một người toàn thân mặc khôi giáp. Hai người đang nhỏ to nói gì đó, nam tử mặc khôi giáp kia nghiêng mặt về phía Nguyệt Trì Lạc, cho nên cũng không thấy được gì.
Không ngờ vất vả đến hoàng cung một chuyến lại có cơ hội gặp mặt, Nguyệt Trì Lạc cười lạnh hai tiếng, thoáng lách người vào phía sau thân cây xanh biếc.
Qua một lúc, thời điểm hai người bọn họ nói chuyện vừa dứt lời, Nguyệt Trì Lạc hơi mất kiên nhẫn trợn trắng hai mắt, trong lúc nhất thời không có nín thở, thở ra một hơi thật lớn, nhưng không ngờ nam nhân mặc khôi giáp kia lập tức quát lạnh một tiếng: "Ai, ra đây?"
Sự đề phòng cũng không được tốt lắm nha, đợi đến lúc nàng không còn kiên nhẫn mới phát hiện.
Nguyệt Trì Lạc bất đắc dĩ nhún nhún vai bước ra ngoài, nhàn nhạt liếc mắt nhìn mặt mày xanh mét của Trân phi, ngay sau đó chuyển ánh mắt sang trên người đàn ông một thân khôi giáp đứng bên cạnh nàng.
Đó là một gương mặt uy nghiêm trời sinh, trên người được chỉnh lý cẩn thận tỉ mỉ, tuy rằng hơi lớn tuổi, nhưng không ảnh hưởng đến đôi mắt chính trực của hắn, nhìn ra được, đây là một nam nhân có chí khí.
"Bản phi chỉ tùy tiện đi dạo một chút, xem ra đã quấy rầy Trân phi nương nương?" Liếc mắt thấy Trân phi đang lạnh lùng nhìn mình lom lom, Nguyệt Trì Lạc không chút cảm tình đánh đòn phủ đầu.
"Không có quấy rầy, Bổn cung cũng chỉ tùy tiện hàn huyên cùng ca ca vài câu, ngược lại gặp được Tứ vương phi ở chỗ này." Trân phi không mặn không nhạt đáp lại, Nguyệt Trì Lạc chợt phát hiện, nàng ta so với lần trước gặp ở điện Kim Phượng đã tiến bộ không ít.
Nam tử được Trân phi gọi là ca ca, vừa nghe nàng nói thế, thì lập tức khom người hành lễ với Nguyệt Trì Lạc: "Vương phi."
Giọng nói lạnh nhạt, dứt khoát, mang theo khí khái quân nhân.
"Vị này là?" Nguyệt Trì Lạc nhíu nhíu lông mày, lời nói có phần không quan tâm gì mấy.
"Ca ca của Bổn cung, Long Thần. Hoàng thượng tự tay chấp bút ngự phong là Đại tướng quân." Trân phi cướp lời nói trước, có chút dương dương tự đắc vui vẻ trả lời.
Long Đại tướng quân? Cha của Long Uyển Nhi, Trân phi là cô nhỏ của Long Uyển Nhi?
Chẳng trách lần trước không hề nể tình nàng chút nào, Nguyệt Trì Lạc cười nhạo một tiếng, lạnh lùng nói: "Bản phi có chuyện, không quấy rầy hai người hàn huyên nữa."
Chết tiệt, rõ là Oan Gia Ngõ Hẹp, vậy mà cũng có thể gặp được!
Nguyệt Trì Lạc có chút buồn bực đi ra cửa cung, đi chưa được hai bước đã bị ai đó xông tới một phát ôm chặt lấy.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.