Chương trước
Chương sau
Khách mời trong đại sảnh thản nhiên như không thấy một màn này, phỏng chừng cũng đã quen với loại chuyện như thế này của Huyền Chi Thất.
Nguyệt Trì Lạc toét miệng cười cười, Huyền Chi Thất thật đúng là không phụ danh hiệu Đệ Nhất Công Tử của hắn!
Phong lưu là thế, trăng hoa là thế.
Phóng đãng như vậy, tự nhiên thoải mái như vậy.
"Giờ lành đến ——"
Cùng với Quan Tư Nghi* quát to một tiếng, tất cả mọi người đều thu lại tiếng cười, chuyển mắt nhìn sang tân lang. (người điều khiển nghi thức của buổi lễ; người chủ trì)
Khóe miệng Đông Phương Tường chứa đầy ý cười ôn nhuận, tư thế cứ như một công tử nho nhã sải bước đi ra cửa chính, tầm mắt mọi người cũng di chuyển theo hắn đến cửa lớn.
Kiệu hoa đỏ thẫm ổn định vững vàng dừng lại ngay giữa tượng đá Sư Tử, hỉ nương cùng nha hoàn hồi môn đứng một trái một phải, ngoài miệng là lời khen nịnh bợ cùng tiếng cười lấy lòng.
Phía sau là đại đội người ngựa đưa dâu xếp hàng rất dài, đứng xung quanh hai bên đường đều là dân chúng đến xem lễ.
Dù sao, trường hợp long trọng như vậy, một năm cũng khó có lần thứ hai.
Ngay lúc tầm mắt mọi người đang mong ngóng trông chờ, Đông Phương Tường nở nụ cười thật tươi, tư thế ưu nhã đá văng cửa kiệu.
Bên trong kiệu hoa, tân nương một thân hỉ phục đỏ thẫm đoan trang ngồi ngay ngắn, trên tay cầm một quả táo đỏ tươi, nghiêng đầu lắng nghe và chờ đợi trượng phu mình đích thân dẫn đi ra ngoài.
Thời điểm Đông Phương Tường vươn tay ra chưa tới mấy giây, bàn tay như ngọc thon dài của tân nương tử chậm rãi đưa ra, khoác lên bàn tay to lớn nổi rõ khớp xương của tân lang còn có vết chai mỏng, dưới sắc hỉ phục đỏ thẫm làm nổi bật lên bàn tay vô cùng tinh tế của Nguyệt Hinh Nhu.
Đông Phương Tường nhìn mọi người dịu dàng cười một tiếng, chậm rãi dẫn Nguyệt Hinh Nhu bước ra màn kiệu.
Trong chớp nhoáng, tiếng trầm trồ khen ngợi, tiếng cung kính quát to, tiếng pháo hoa, từng tiếng không dứt bên tai.
Nguyệt Trì Lạc cười nhạt, có chút nhàm chán dời ánh mắt sang nơi khác, khi những người này đang ở đây tưng bừng chúc mừng, bọn họ có ai nghĩ đến tâm tình của người nguyên phối (vợ đầu)? Có ai bận tâm đến những nữ nhân đang một lòng chờ đợi trượng phu mình? Có ai để ý đến những nữ nhân đang chờ đợi bọn họ, thật lòng thật dạ với bọn họ?
Có vài nữ nhân thậm chí còn nhiều nữ nhân chia sẻ cùng một nam nhân, giờ khắc này, Nguyệt Trì Lạc cảm thấy thật đáng buồn.
"Lạc nhi, yên tâm đi, chúng ta sẽ không như thế, ta vĩnh viễn sẽ không để nàng chờ đợi."
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.