Chương trước
Chương sau
Huyền Chi Thất đứng ở giữa toàn thể hoàng thất quý tộc cho dù chỉ mặc một bộ y phục màu trắng không có bất kỳ trang sức nào, nhưng phần phong lưu và phóng khoáng kia thì không có bất kỳ người nào có thể địch nổi.
Nguyệt Trì Lạc ngơ ngác nhìn Huyền Chi Thất một hồi lâu mới dần dần lấy lại tinh thần. Hương thơm của nước trà đang cầm trong tay tỏa ra bốn phía, nàng không nhịn được cau mày. Trà này đúng là trà ngon, nhưng nàng không biết uống trà cũng không thích uống trà.
Hời hợt hớp một ngụm nhỏ, lại nghe được Hoàng Hậu ở phía trước mượn đề tài này để bắt đầu câu chuyện.
"Bổn cung mời mọi người vào cung là để tán gẫu chuyện thường ngày trong cuộc sống, hiện tại cũng đang nhàm chán, không bằng mọi người hãy lấy trà làm thơ để góp vui, sáng tác hay Bổn cung sẽ trọng thưởng."
Quả nhiên! Tiệc Thiên Kim này rõ ràng là mời thiên kim tiểu thư tới thưởng thức trà ngắm phong cảnh, nhưng ẩn chứa trong đó vẫn không biết còn có những âm mưu quỷ quái gì.
Trong khoảng thời gian ngắn, nhiều thiếu nữ có chút tài hoa đều rầm rầm rộ rộ tỏ ra hứng thú nóng lòng muốn tỷ thí, có người còn vụng trộm liếc nhìn Huyền Chi Thất, rồi sau đó thẹn thùng cúi đầu xuống, hai tay thì liên tục xoắn xoắn chiếc khăn tay.
Nguyệt Hinh Nhu cũng bắt chước làm theo, thậm chí có thể nói còn vô cùng nổi trội hơn.
Nghe nói, phụ thân đại hán gian Nguyệt gia là một lòng muốn đưa con gái bảo bối vào cung. Nói cho cùng, Nguyệt gia cho dù có giàu đến chảy mỡ thì cuối cùng cũng chỉ là một thương gia.
Mà địa vị của thương nhân ở nước Đông Phương cũng không phải là cao.
Ngược lại, nam tử ở bên kia không có mấy người, bởi vì, bên kia có một Huyền Chi Thất, mà tài hoa của Huyền Chi thất, ngoại trừ Tứ Vương Gia Đông Phương Tuyết ra thì không ai có thể so sánh.
Tối thiểu, ở đất nước Đông Phương thì đúng là như vậy.
Nguyệt Trì Lạc bị người quên lãng đang ngồi ở một góc khuất, ngắm nhìn Nguyệt Hinh Nhu bước lên lĩnh thưởng của Hoàng Hậu ban tặng.
Đối với loại tiệc trà xã giao có mang tính chất mục đích thế này, nàng không có hứng thú cũng không có ghét bỏ, nhưng xem cho biết cũng tốt.
Sự thật chứng minh, nàng ngoài theo dõi ra, những thứ khác cái gì cũng không thể làm, hơn nữa cái gì cũng làm không được.
Thật ra thì, nàng vẫn có khả năng dùng ‘trộm’ kiến thức 5000 năm của Trung Hoa, nhất định có thể xuất đầu lộ diện, một phen ra oai nở mày nở mặt.
Có điều, nàng cảm thấy không thú vị, cũng không có động phần tâm tư kia, hơn nữa nàng lại ghét nhất là phải động não.
Nguyệt Trì Lạc xem như chuyện không liên quan đến mình, lười biếng nhấc lên lông mày tiếp tục nhìn ngó mọi người uống trà, thưởng thức trà, ngâm trà, bàn luận về trà. (ngâm trà = làm thơ về trà)
Ngước mắt lên chạm phải vào một đôi mắt phượng cười như không cười, định thần nhìn lại người nọ quả nhiên chính là Huyền Chi Thất.
Nhưng khi nhìn tới, người nọ đã dời đi ánh mắt, giống như chỉ là trong lúc lơ đãng lướt qua.
Trong nháy mắt mi tâm nhíu lại, ánh mắt Nguyệt Trì Lạc thản nhiên liếc qua.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.