“Một nha hoàn mà thôi, nếu đã chết cũng không thể sống lại, chuyện này cứ kết thúc ở đây đi!” Bạch Vân Hoài tức giận gầm một tiếng, lúc này cơn giận của hắn đã lên đến đỉnh điểm, vốn dĩ hắn cũng không thích việc nhà của hắn bị người khác đem ra bàn tán, vụ án của Thanh Hạ mặc kệ có tìm ra được hung thủ hay không cũng đã gây ảnh hưởng đến danh tiếng của Bạch gia, hắn đã cố nhẫn nhịn để ngoài tai những lời đồn đại đó, nhưng không ngờ Liễu Trường Ngôn không những không tập trung tra án mà lại lôi chuyện cũ vào nói, đây rõ ràng là đang khiêu khích mà!
Chuyện của Lạc Tuyết, đã mười mấy năm trôi qua nhưng đối với Bạch Vân Hoài chuyện cũ như gai nhọn cắm trong lòng, khó mà tháo gỡ được. Sở dĩ hắn ban lệnh cấm mọi người trong phủ nhắc đến tên của Lạc Tuyết là vì muốn bản thân có thể quên đi nữ nhân đó, quên đi chuyện cũ, nhưng sự thật chứng minh, quên đi một người là việc không dễ dàng, tâm của hắn vốn đang bình tĩnh nhưng khi nghe người khác nhắc đến chuyện này tâm tình hắn bèn dao động dữ dội, cảm xúc mà hắn đè nén bấy lâu nay nháy mắt liền để lộ trước mắt mọi người.
Liễu Trường Ngôn nhíu mày, không rõ vì sao Bạch Vân Hoài đột nhiên trở nên kích động như vậy, lúc nãy còn đang nói chuyện khách sáo nhưng sau khi nhắc đến chuyện của Lạc Tuyết thì hắn ta lại đột nhiên thay đổi thái độ, nhìn dáng vẻ này của hắn giống như hận không thể ngay
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dac-cong-han-phi/1672984/chuong-122.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.