Đêm khuya thanh vắng, tĩnh lặng như nước, tối tăm như mực, gió thổi lồng lộng, trong phòng hai khối thân thể đàn dây dưa với nhau, phát ra những thanh âm rên rỉ, phá vỡ sự tĩnh lặng của màn đêm, ngoài hành lang hai bóng người đang trầm mặc đứng đó, không khí như bị đóng băng, vô cùng xấu hổ.
Thương Hàn Phong vốn dĩ đang đi sát bên cạnh nàng, không biết khi nào đã bị lạc lại phía sau, hành lang không có ánh đèn chiếu sáng nên cả người hắn chìm vào trong bóng tối. Xuyên qua bóng đêm, Bạch Tử Linh chỉ thấy được thân thể cao lớn của hắn cứng đờ, sắc mặt tối tăm, để lộ đôi mắt sáng quắc như con thú săn mồi trong đêm, cả người tản ra hơi thở lạnh lẽo, so với tiết trời bên ngoài còn muốn lạnh hơn khiến người bên cạnh không khỏi cảm thấy lạnh sống lưng, nàng vốn dĩ muốn kêu hắn nhanh chóng rời khỏi nơi này nhưng nhìn đến bộ dạng này của hắn nhất thời không nói nên lời.
Trí nhớ kiếp trước vẫn còn đó, Bạch Tử Linh tự nhiên không phải thiếu nữ ngây thơ chưa trải sự đời, ngược lại nàng đã trải qua rất nhiều chuyện, vui có buồn có, thậm chí sinh ly tử biệt nàng đều đã trải qua, mỗi một chuyện mà con người trải qua ít nhất một lần nàng đều đã thử, nhưng có một thứ cho đến khi nàng chết đi nàng vẫn chưa trải qua chính là tình yêu và nhục dục.
Thật sự mà nói Bạch Tử Linh không phải chưa từng nghĩ đến sẽ có một ngày bản thân sẽ giống như những người khác,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dac-cong-han-phi/1672975/chuong-117.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.