Chương trước
Chương sau
“Vì sao?”
“Không có vì sao.”
“Ngươi không giúp ta thì ít nhất phải cho ta một lý do chứ?”
Thương Hàn Phong trầm mặc một lúc mới nói: “Không có tâm trạng.”
“Thế ngày mai?” Bạch Tử Linh tỏ vẻ hiểu rõ.
“Cũng không.” Thương Hàn Phong lạnh nhạt.
“Ngày kia thì sao?”
“Không.”
Bạch Tử Linh: “...”
Thương Hàn Phong: “...”
Mục Ảnh bị cuộc đối thoại giữa hai người làm cho mệt mỏi, đáng tiếc phận làm thuộc hạ không có tư cách xen vào chuyện của chủ tử nên hắn chỉ đành xem như không nghe thấy.
“Dù sao cũng không cần ngươi ra tay, ngươi có tâm trạng hay không liên quan gì chứ, ngươi có nhiều thuộc hạ như vậy, tùy tiện ra lệnh cho một người là được.” Bạch Tử Linh bĩu môi, không muốn nhiều lời với Thương Hàn Phong.
Hắn liếc mắt nhìn nàng, trầm giọng: “Sáu người kia là gì của ngươi?”
“Hả? Không là gì cả.” Mặc dù không biết vì sao Thương Hàn Phong lại đột nhiên hỏi như vậy nhưng Bạch Tử Linh vẫn thành thật trả lời, dù sao chuyện này cũng không có gì đáng giấu.
“Không có thì sao ngươi lại muốn cứu người?” Cứu một đám không có quan hệ gì với mình, nàng thật sự có lòng tốt như vậy sao? Hay là rảnh rỗi không có chuyện gì làm nên...
“Người khác nhờ a.” Bạch Tử Linh đem chuyện hôm nay xảy ra tóm tắt một lược cho Thương Hàn Phong nghe, theo như nàng thấy nếu đã nhờ vả thì cũng không cần thiết phải giấu giếm, hơn nữa Thương Hàn Phong muốn biết thì không gì không thể điều tra ra được.
Nghe Bạch Tử Linh nói, mày kiếm của Thương Hàn Phong hơi chau lại nhưng gương mặt vẫn đạm mạc như thường, mà Mục Ảnh bên cạnh càng nghe càng mơ hồ.
Tử Thất? Chính là một trong đám người lần trước đẩy cửa phòng của chủ tử, xông vào muốn bắt Bạch Tử Linh sao? Hơn nữa kẻ đó còn là kẻ phản bội trong miệng Tử Sở, thân là tử sĩ được Tử gia bồi dưỡng mà lại quay đầu đi làm việc cho Minh vương, hiện tại trở thành kẻ bị Tử gia truy sát lại bắt đầu phản bội Minh vương mà đầu nhập Bạch Tử Linh?
Đây là có chuyện gì vậy?
Thật sự giống với suy nghĩ của hắn sao?
Bạch Tử Linh có phải ngốc hay không mà lại thu nhận một kẻ như vậy chứ?
“Người như vậy mà ngươi cũng cần?” Giọng nói Thương Hàn Phong lạnh lẽo, nghe như băng tuyết trên đỉnh Tuyết Sơn, khiến người khác không rét tự run.
Bạch Tử Linh hiểu ý Thương Hàn Phong, kẻ phản bội chung quy vẫn là kẻ phản bội, hắn trước đó phản bội Tử gia, sau lại phản bội Thương Tiêu Minh, về sau cũng có thể phản bội lại nàng, giữ người này bên cạnh sớm muộn cũng chuốc họa vào thân.
“Nhưng hắn có bàn tay vàng đó!” Nói đến đây hai mắt Bạch Tử Linh liền tỏa sáng.
“Bàn tay vàng?”
Thương Hàn Phong khó hiểu, Mục Ảnh khó hiểu, hai người hai mặt nhìn nhau, chẳng hiểu Bạch Tử Linh đang nói gì.
“Tóm lại hắn có năng lực mà ta cần, ngươi có giúp ta không thì bảo?”
Thương Hàn Phong trầm mặc, không có ngay lập tức trả lời, lúc này bên dưới truyền đến tiếng ồn ào, ba người không khỏi đưa mắt mà nhìn.
“Có kẻ đột nhập, có kẻ đột nhập!”
“Người đâu mau bắt kẻ đột nhập!”
Loading...
“Kẻ đột nhập từ trong địa lao chạy ra rồi! Mau đuổi theo!”
Bên dưới, một đám hộ vệ tay cầm kiếm tay cầm đuốc không ngừng chạy về phía trước, bọn họ đang đuổi theo một hắc y nhân, hắc y nhân tốc độ không chậm nhưng hai tay khó địch lại bốn tay, cho dù với biển người như vậy thì hắn khó mà trốn thoát được.
Bạch Tử Linh xuyên qua đám người liếc nhìn hắc y nhân, hắc y nhân che mặt kín mít, chỉ để lộ đôi mắt kiên quyết, trong lòng thầm nghĩ tên thuộc hạ mới nhận này đúng là thích gây phiền phức cho nàng mà.
“Ngươi nhận thức hắn?” Bạch Tử Linh có vẻ như không hề ngạc nhiên khi nhìn thấy hắc y nhân, hắn đoán nàng có quen biết với người đó.
“Hiện tại thì là bảy người rồi!” Nàng quay đầu nhìn hắn, thái độ có chút ể oải.
Thương Hàn Phong hiểu ý nàng, đây là số người mà hắn cần cứu.
Người đang bị truy đuổi bên dưới đúng là Tử Thất, Tử Thất hôm nay đột nhập vào Tử phủ với một mục đích duy nhất chính là cứu đám người Tử Nhất!
Tử Thất mặc dù là người ích kỷ, chỉ nghĩ đến bản thân mình nhưng đám người Tử Nhất nói thế nào cũng là huynh đệ của hắn, nhìn đám người Tử Nhất khi biết được mọi chuyện vẫn lựa chọn hắn, vì giúp hắn thoát thân mà tính mạng cũng không cần, Tử Thất dù có máu lạnh thế nào nhìn cảnh tượng này cũng thấy động lòng, đồng thời cũng cảm thấy không đáng.
Sáu mạng đổi một mạng, vốn dĩ là làm ăn thua lỗ, Tử Thất yêu mạng của mình như vậy, tuyệt đối sẽ không làm ra chuyện lấy mạng đổi mạng, thế nhưng hắn cũng không thể ngồi yên nhìn đám người Tử Nhất bị Tử Sở giết được.
Đi theo Tử Sở nhiều năm, tính tình của đối phương thế nào Tử Thất cũng rõ ràng. Tử Sở hận nhất chính là kẻ phản bội, càng hận hơn là kẻ phản bội đó lại đầu nhập thế lực của Minh vương, Tử Thất cũng biết nếu bản thân bị phát hiện kết cục cũng không được tốt bao nhiêu, nhưng vì muốn thoát khỏi Tử gia, không muốn bị độc dược khống chế nên Tử Thất không thể không lựa chọn phản bội Tử Sở.
Hắn hôm nay gặp được Bạch Tử Linh hết thảy chỉ là ngoài ý muốn, vốn dĩ nghĩ rằng khi bắt được nàng thì hắn sẽ có tư cách bàn điều kiện trao đổi với Minh vương, nhưng ai biết được đến góc áo của nàng còn chưa chạm vào còn bị nàng đánh trọng thương, hơn nữa còn bị nàng coi trọng, vì mạng sống hắn không thể không phục tùng nàng.
Phản bội Tử Sở, lại phản bội Minh vương, hết thảy là vì muốn bảo toàn tính mạng của bản thân, Tử Thất là người như vậy, luôn đặt bản thân mình lên hàng đầu, còn những đạo lí làm người gì đó phải biết trung thành với chủ tử hay có phải trả ơn với người đã cứu mình thì trong mắt Tử Thất không là gì cả.
Thỏa thuận của hắn và Bạch Tử Linh chỉ xoay quanh hai người bọn họ, Bạch Tử Linh giúp hắn luyện chế giải dược, hắn sẽ giúp nàng làm việc, đây là một chuyện vô cùng công bằng, cho nên hắn không thể yêu cầu nàng thêm bất kì điều gì nữa, nhưng Tử Thất biết người hiện tại có thể giúp được hắn chỉ có thể là Bạch Tử Linh.
Hắn nhờ Bạch Tử Linh giúp hắn cứu đám người Tử Nhất, nhưng đối phương tựa hồ rất ghét những chuyện phiền phức, cho nên không có ngay lập tức đồng ý với hắn.
Tử Thất cũng nhìn ra được sự không tình nguyện của Bạch Tử Linh nên cũng chẳng ép buộc nàng, dù sao đây vốn dĩ là chuyện của riêng hắn, không có lí nào lại để nàng giải quyết, nàng đã thu nhận hắn rồi, cũng không thể ép nàng thu nhận luôn phiền phức của hắn.
Nhờ người không bằng nhờ mình, mặc dù Bạch Tử Linh có thể đánh thắng hắn nhưng chắc gì đã có thể đột nhập vào Tử phủ thành công, ngược lại là bản thân hắn, thân là tử sĩ của Tử gia, biết được địa hình của Tử gia cũng như nơi đám người Tử Nhất bị bắt nhốt, chỉ cần hành động cẩn thận thì nhất định có thể cứu được đám người Tử Nhất.
Chỉ là Tử Thất không ngờ, Tử Sở lại bày thiên la địa võng đợi hắn đến.
Tử Thất một đường thuận lợi đi đến địa lao, thuận lợi đến mức hắn phải hoài nghi nhân sinh, lúc gặp đám người Tử Nhất còn chưa kịp nói gì đã bị Tử Nhất đuổi đi, khi đó hắn mới biết hóa ra đây vốn dĩ là một cái bẫy, Tử Sở sớm đã đoán được hắn sẽ trở lại cho nên mới để hắn thuận lợi tiến vào Tử phủ, đi đến địa lao - nơi mà hắn định cứu người lại trở thành nơi chôn thây của hắn.
Kinh động đến đám hộ vệ, cho dù thân thủ tử sĩ tốt hơn hộ vệ bình thường nhưng mấy năm nay đi theo Tử Chấn Khiêm ăn chơi trác táng, chẳng khi Tử Thất có cơ hội phơi bày thực lực, một cây đao nếu không thường xuyên mài dũa thì ngay cả củ cải cũng không thể cắt được huống hồ một con người nếu không thường xuyên luyện tập sẽ không thế nào mạnh lên được, cho nên lúc này Tử Thất hai tay khó địch bốn tay, càng đừng nói là nhiều tay như vậy.
Trên mái nhà, ba người im lặng đứng nhìn hắc y nhân bị hộ vệ Tử gia không ngừng truy đuổi, không ai có ý định ra tay.
“Ngươi không đi cứu hắn sao?” Lúc nãy nàng còn nói là muốn đi cứu người, hiện tại hắc y nhân sắp bị bắt đến nơi lại chẳng thấy nàng có động tĩnh, cũng không biết nàng đang nghĩ gì.
“Ta đang đợi hắn bị bắt.” Bạch Tử Linh khoanh tay trước ngực, đôi mắt dõi theo nhất cử nhất động của Tử Thất bên dưới, biết hắn chống cự hết nổi nên cũng chẳng có ý định ra tay.
Mục Ảnh: “...” Hắn có nghe lầm không? Tên đó không phải được nàng thu nhận sao? Hiện tại hối hận nên hi vọng hắn bị bắt à?
“Một khi hắn bị bắt thì sẽ bị nhốt cùng chỗ với sáu người kia, như vậy chúng ta cứu người không phải sẽ tiện lợi hơn sao?” Nàng không biết vị trí của đám người Tử Nhất, nhưng nàng đoán nếu Tử Thất bị bắt, Tử Sở sẽ cho người nhốt Tử Thất lại với đám người Tử Nhất, như vậy không cần phí thời gian xem xét địa hình.
Thương Hàn Phong nhướng mày, bắt được từ ngữ trọng yếu.
“Nói như vậy, ngươi hoàn toàn không biết vị trí đám người kia bị nhốt?” Bằng không nàng cũng không cần phải đợi Tử Thất bị bắt rồi tìm ra vị trí của sáu người còn lại.
“Đúng a.”
Không biết người bị nhốt ở đâu ngươi còn dám đi cứu người?
Thương Hàn Phong lúc này thật sự hận không bổ đầu Bạch Tử Linh ra xem rốt cuộc trong đầu nàng chứa cái gì, chưa nắm được thông tin gì mà đã mạo hiểm xông vào lưới, hóa ra nàng là loại người chỉ hành động mà không cần suy nghĩ sao?
“Cho nên đây là lần đầu tiên ngươi đến Tử phủ?” Mặc dù là câu hỏi nhưng ngữ khí lại là khẳng định.
“Ta phải chạy đến chỗ lão Chu hỏi đường mới đến được đây đó.” Giọng điệu Bạch Tử Linh tỏ vẻ vô cùng ủy khuất, có thể thấy được muốn đến được Tử phủ nàng đã phải vất vả thế nào.
Đây là lần đầu tiên nàng đến Tử phủ?
Một người lần đầu tiên đến, không biết cách bố trí cũng như địa hình của nơi này làm sao có thể một đường thuận lợi né tránh tất cả hộ vệ canh gác mà không gây ra chút tiếng động nào cơ chứ?
Mục Ảnh cảm thấy chuyện này đúng là rất khó tin.
Thương Hàn Phong cũng có suy nghĩ giống với Mục Ảnh, nhưng so với Mục Ảnh hắn cảm thấy chuyện này không phải là không có khả năng, một người không có chút nội lực nào trong người lại có thể đánh ngang tay với hắn, thân thủ của Bạch Tử Linh... xem ra không chỉ đơn thuần là rất tốt, ngược lại còn rất đáng sợ.
Nàng cho hắn biết, thế giới của cường giả, không chỉ lấy nội lực làm chủ, mà còn có thể dùng thân thủ của bản thân để quyết định.
“Ngươi chưa biết tình hình thế nào mà đã chạy đến đây cứu người? Không thấy như vậy rất nguy hiểm sao?”
“Ơ kìa? Sao ngươi lại tức giận rồi?” Nghe thấy giọng nói ẩn ẩn tức giận của Thương Hàn Phong, Bạch Tử Linh lấy làm khó hiểu.
“Hôm nay ta chỉ đến đây xem xét tình hình, nếu có thể cứu người tự nhiên là không thể tốt hơn.” Huống hồ mục đích thật sự của nàng cũng không hoàn toàn là vì cứu người, cứu người chỉ là tiện tay mà thôi.
Thương Hàn Phong mặc dù không vui với lời nói của Bạch Tử Linh nhưng lần này hắn quyết định trầm mặc, hắn cảm thấy sớm muộn gì cũng bị nàng làm cho tức chết, cho nên im lặng là cách tốt nhất.
Ba người trên này không ai nói gì, phía dưới Tử Thất đã bị bắt, giống như suy đoán của Bạch Tử Linh, đám hộ vệ đưa Tử Thất đến địa lao, nơi mà đám người Tử Nhất bị bắt nhốt, tạm thời giam hắn ở đó để Tử Sở tự mình đến thẩm vấn.
Trong địa lao.
“Chẳng phải kêu đệ đừng đến sao? Sao đệ lại ngu ngốc như vậy chứ?” Trong số bảy người, Tử Tam là người nóng nảy nhất, hiện tại nhìn thấy Tử Thất bị bắt giống mình, không thể không tức giận mà giáo huấn đối phương một phen.
“Đệ... chỉ muốn cứu mọi người...” Trước kia đối với Tử Thất, đám người Tử Nhất tự nhiên là không quan trọng bằng tính mạng của hắn, nhưng bọn họ lại có thể vì cứu hắn mà hi sinh nhiều như vậy, nhìn y phục rách rưới lại đầy máu kia, Tử Thất tuy không chứng kiến nhưng cũng biết sáu người đã bị hành hạ thế nào.
“Cứu mọi người? Một mình đệ thì có khả năng cứu mọi người ra sao chứ? Đệ như vậy là tự chui đầu vào lưới, đệ đúng là ngu ngốc mà!” Lúc này Tử Thất còn không có năng lực bảo vệ chính mình, còn muốn cứu bọn họ, rõ ràng là mơ mộng hảo huyền mà!
“Tử Tam.” Tử Nhất thở dài, lên tiếng nói giúp Tử Thất, trong số bọn họ Tử Thất là người trẻ tuổi nhất, người trẻ tuổi thường trẻ người non dạ, chỉ làm mà không nghĩ nên mới xảy ra như ngày hôm nay, sớm biết Tử Thất có ý định phản bội Tử gia hắn đã lên tiếng ngăn cản rồi, dù sao kết cục của kẻ phản bội chưa bao giờ là tốt đẹp cả.
“Mọi chuyện đã lỡ thành ra như vậy, không thể đổ mọi chuyện lên đầu Tử Thất được.” Tử Nhị cũng gật đầu, tỏ vẻ đồng tình với lời của Tử Nhất.
Tử Tam trầm mặc, vết thương trên người bởi vì bị kích động mà máu lại chảy ra, khiến hắn đau đến nhíu mày.
“Tử Tam, không sao chứ?” Tử Ngũ vội đỡ lấy hắn ngồi xuống, bây giờ bảy người bọn họ bị nhốt chung một chỗ trong địa lao, khoảng khắc đoàn tụ này tuy vui nhưng lại đúng với kế hoạch của Tử Sở.
“Không... không có việc gì.”
Tử Thất nhìn sáu người mình đầy thương tích, máu nhiễm ướt y phục, sắc mặt tiều tụy, trong khi bản thân lại khỏe mạnh như thường, đáy lòng không khỏi có chút khó chịu.
“Đệ xin lỗi...”
Tử Thất đột nhiên nói một câu như vậy, thành công khiến mọi người ngơ ngác.
Bọn họ từ nhỏ đến lớn đều ở cùng một chỗ, đối với tính tình của mỗi người đều rõ ràng, Tử Thất ngoài mặt tuy ngoan ngoãn nhưng trong xương cốt lại cứng hơn bất kì ai trong bọn họ, bọn họ đối xử với hắn luôn bao dung, cũng chưa từng nghe hắn nói cảm ơn hay xin lỗi, vậy mà hiện tại...
“Có gì mà phải xin lỗi chứ? Không giống đệ chút nào.” Tử Lục nói.
“Là bởi vì đệ cho nên mọi người mới thành ra như vậy...” Tử Thất cũng biết là vì bản thân cho nên mới liên lụy đến đám người Tử Nhất, nếu không phải vì hắn thì có lẽ bây giờ đám người Tử Nhất cũng không bị nhốt trong địa lao thế này.
“Đúng là lỗi của đệ.” Tử Tứ lên tiếng: “Nếu không phải đệ làm ra chuyện phản bội Tử Sở, hắn cũng không giận chó đánh mèo lên người chúng ta.”
“Tử Tứ! Sao huynh lại nói như vậy?” Tứ Ngũ chau mày, mặc dù chuyện này là do Tử Thất gây ra nhưng Tử Thất cũng là vì bị Minh vương mê hoặc nên mới làm ra những chuyện này.
“Ta nói sai sao? Nếu không phải đệ ấy phản bội, chúng ta có vì đệ ấy mà bị bắt nhốt rồi hành hạ như vậy không?” Tử Tứ cười lạnh, thái độ so với ngày thường hoàn toàn khác hẳn.
Tử Ngũ á khẩu, không nói thêm được lời nào, bởi vì Tử Tứ nói không sai, nếu không phải bởi vì Tử Thất, có lẽ bọn họ cũng không thành ra như vậy, cũng không biết bản thân còn sống được bao lâu.
“Chúng ta chẳng phải là huynh đệ sao?” Tử Lục làm người tương đối im lặng, không nghĩ đến hôm nay lại lên tiếng nói giúp cho Tử Thất.
“Nếu là huynh đệ thì không nên tính toán nhiều như vậy.”
“Ta tính toán?”
“Ngươi hỏi hắn xem, hắn có xem chúng ta làm huynh đệ của hắn không?”
“Nếu hắn thật sự xem chúng ta là huynh đệ thì đã không vì lợi ích của bản thân mà phản bội Tử gia, đầu quân cho Minh vương, bị Tử Sở biết được cũng chỉ nhanh chóng chạy trốn, hoàn toàn không hề nghĩ đến cảm nhận của chúng ta!”
Tử Tứ tức giận không phải không có nguyên nhân, bọn họ cùng nhau lớn lên, là huynh đệ vào sinh ra tử, chuyện gì cũng chia sẻ với nhau, vậy mà Tử Thất lại làm ra chuyện phản bội bọn họ, không những thế khi bị phát hiện hắn chỉ nhanh chóng muốn chạy trốn, hoàn toàn không có ý định giải thích với bọn họ, cũng không bận tâm đến cảm nhận của bọn họ, ngược lại bọn họ còn phải hi sinh mạng sống vì hắn nữa.
“Tử Tứ.” Tử Nhất trầm giọng: “Đủ rồi, đừng nói nữa.”
“Tử Nhất!”
“Chuyện này cũng không hoàn toàn là lỗi của Tử Thất.”
“Sao lại không phải lỗi của đệ ấy chứ?!”
“Chúng ta là huynh đệ, vốn dĩ nên quan tâm lẫn nhau, đệ ấy có ý nghĩ này trong lòng mà chúng ta lại không biết, hiện tại thành như vậy lại quay sang trách đệ ấy, đệ cảm thấy mình rất không sai sao?!” Tứ Nhất rốt cuộc cũng nổi giận rồi, Tử Nhất là lão đại, luôn dùng lí trí để giải quyết vấn đề, rất ít khi thấy hắn nổi giận thành như vậy, nhất thời Tử Tứ chỉ im lặng không nói gì thêm.
“Mọi người không cần vì đệ mà cãi nhau đâu, Tứ ca nói không sai, đây vốn là lỗi của đệ... là đệ liên lụy mọi người.”
“Liên lụy cũng đã liên lụy rồi, còn tự trách cái gì.” Tử Nhị lắc đầu, vỗ vai Tử Thất, cười nói: “Huống hồ Tử Tứ cũng không phải là thật sự đang trách đệ, hắn chỉ là đang giận đệ ôm chuyện này một mình, không nói gì với chúng ta mà thôi.”
Tử Thất nghe vậy không khỏi kinh ngạc nhìn Tử Tứ.
“Tất cả chúng ta đều là cô nhi, không cha không mẹ, ta coi các ngươi như huynh đệ thân sinh, làm sao có thể oán hận ngươi liên lụy chúng ta?” Tử Tứ bị nhìn đến có chút ngượng ngùng, không khỏi đưa tay gãi đầu.
“Ta chỉ là... có chút tức giận, chuyện lớn như vậy, sao đệ có thể không thương lượng với chúng ta chứ? Nếu chúng ta biết thì có thể cùng nhau suy nghĩ cách giải quyết, cũng không cần cả đám bị bắt nhốt ở đây.”
“Đệ...” Tử Thất còn muốn nói gì đó thì bên ngoài đột nhiên truyền đến tiếng động, nháy mắt bảy người đều đi đến bên song sắt, nhìn chằm chằm về phía cửa, bọn họ đều nghĩ rằng Tử Sở đã đến nên dây thần kinh bất giác căng chặt.
“Có phải Tử Sở đến rồi không?” Tử Tứ nhíu mày, thầm nghĩ chẳng lẽ ngày tàn của bọn họ đến rồi sao?
Không bắt được Tử Thất, bọn họ còn có thể sống đến đêm trăng tròn tháng này, hiện tại Tử Thất đã bị bắt, Tử Sở nhất định sẽ không để cho bọn họ sống tiếp.
“Hình như có tiếng cãi nhau...” Tử Lục nói.
“Sao bên ngoài lại ồn ào như vậy?” Tử Tam không phải người kiên nhẫn, đợi một phút không thấy Tử Sở bước vào mà thanh âm bên ngoài vẫn ồn ào như thường khiến hắn lấy làm khó hiểu.
“Có phải có người đến cứu chúng ta không?” Nếu thật sự là Tử Sở thì cũng không cần kéo dài thời gian như vậy, chẳng phải hắn là người gấp gáp muốn bắt được Tử Thất sao? Hiện tại Tử Thất đang bị bắt ở nơi này, một khi nhận được tin tức thì hắn nhất định sẽ chạy như bay mà đến.
“Đệ nói mê sảng gì đấy?” Tử Tam mắng: “Tử Thất cũng ở đây, còn người nào khác đến cứu chúng ta chứ?”
Tử Thất đột nhiên trừng mắt, có chút chờ mong nhìn về phía cửa địa lao, trong đầu không khỏi xuất hiện gương mặt của một người.
Liệu có phải là...
“Ể? Im lặng rồi...”
Địa lao Tử gia không lớn, chỉ có đám người Tử Nhất bị bắt nhốt ở nơi này, khi cánh cửa mở ra bọn họ cũng nhìn thấy cảnh tượng bên ngoài, không nhìn thì thôi, vừa nhìn đã không giấu nổi kinh ngạc, chỉ thấy nơi đó có một người đang đứng, dưới chân hắn là một đám hộ vệ Tử gia nằm lăn ra đất, hắn như tử thần bước ra từ đám xác khô, hướng bọn họ đi đến.
Đợi đến khi người đó đi đến trước mặt bọn họ, đám người Tử Nhất mới thấy rõ dung mạo của đối phương, không phải là người mà hắn nghĩ đến Tử Thất có chút thất vọng cúi đầu.
Tử Nhất nhận ra nam tử trước mặt, còn không phải là người lần đó vào Nguyệt Mãn Lâu với một nam nhân khác sao?
Người đến thanh lâu đều tìm nữ tử, cho nên khi cửa phòng mở ra nhìn thấy hai nam nhân trong đó, Tử Nhất rõ ràng có chút kinh ngạc, bởi vì điều này để lại ấn tượng sâu đậm trong lòng hắn nên vừa liếc mắt một cái hắn đã nhận ra Mục Ảnh.
Chỉ là, một mình hắn mà lại có thể đối phó được với mấy chục hộ vệ của Tử gia, xem ra thân phận người này đúng là không tầm thường.
“Huynh đệ ngươi...”
“Đi thôi.” Mục Ảnh vứt cho Tử Nhất chìa khóa mà bản thân lấy được từ người canh giữ cửa, không đợi Tử Nhất hoàn hồn liền quay người rời đi trước.
Đám người Tử Nhất sửng sốt, lúc này mới biết Mục Ảnh là đến cứu bọn họ, Tử Nhất cũng không chần chừ mà chạy nhanh mở cửa, bảy người đỡ lấy nhau đuổi theo Mục Ảnh.
“Đa tạ huynh đệ đã ra tay cứu mạng, ơn này nặng như núi, nếu như hôm nay Tử Nhất ta có thể rời khỏi nơi này, dù có làm trâu làm ngựa cũng sẽ trả nợ ân tình cho huynh đệ.” Cho dù đối phương có sở thích kỳ lạ nhưng chung quy vẫn là ân nhân cứu mạng, nói chuyện phải khách khí một chút.
“Ta không cần ngươi làm trâu làm ngựa.” Làm người không tốt sao? Sao lại phải đi làm trâu làm ngựa cho hắn chứ?
“Huynh đệ đúng là trang anh hùng, nói thế nào thì ơn cứu mạng không thể không báo, không biết nên xưng hô thế nào với ân nhân?”
“Ta cũng không phải muốn cứu các người, chỉ là lệnh của chủ tử không thể làm trái, trước tiên rời khỏi nơi này đã.” Một mình hắn xông vào địa lao Tử phủ, Mục Ảnh cũng chưa từng nghĩ có ngày bản thân mình lại mạo hiểm như vậy, may mắn là nhờ có mê dược Bạch Tử Linh đưa cho, bằng không mình hắn không thể hạ được đám người này.
Một khắc trước, khi Tử Thất đang bị đám hộ vệ Tử gia truy bắt, ba người Bạch Tử Linh vẫn đang trên mái nhà tám nhảm.
“Thương Hàn Phong, lát nữa ngươi cùng Mục Ảnh đi theo hắn, tìm ra nơi nhốt sáu người kia, rồi tiện thể cứu luôn bảy người bọn họ có được không?”
Thương Hàn Phong rõ ràng có chút không tình nguyện: “Thế nào gọi là tiện thể? Ta cũng không nói là sẽ giúp ngươi.”
“Chúng ta đã thỏa thuận rồi, ngươi cũng đừng lật lộng thế chứ?”
“Lật lộng? Bổn vương là hạng người đó sao?”
“Ngươi nếu đã đến đây thì không bằng giúp ta một tay, dù sao nếu tối nay ngươi không giúp ta, ngày mai ta cũng đến làm phiền ngươi.” Tử Thất nàng phải cứu, nhưng Bạch Tử Linh cũng biết bản thân thân đơn thế độc, nếu tùy tiện đột nhập vào Tử phủ cứu người quả là một hành động mạo hiểm, cho nên nàng phải tìm một người giúp nàng, ở Yến Kinh này ngoại trừ Lạc Hàm ra thì chỉ có Thương Hàn Phong mới khiến cho nàng cảm thấy tin tưởng.
Hắn lạnh lùng nhìn nàng, đôi mắt như bao phủ một lớp sương dày, gương mặt tuấn mỹ giống như được đúc từng tảng băng, cả người tản ra hơi thở lạnh lẽo khiến người khác không dám đến gần.
“Mục đích của ngươi... không chỉ là cứu người đúng không?”
“A, bị ngươi phát hiển rồi!” Đối mặt với dáng vẻ lạnh như băng của Thương Hàn Phong, Bạch Tử Linh một chút cũng không cảm thấy sợ hãi.
“Ta tuy không thích người ngu ngốc nhưng quá thông minh cũng là một loại phiền toái.” Bạch Tử Linh bĩu môi.
“Nói đi, ngươi còn muốn làm gì?” Rõ ràng nàng là muốn hắn giúp nàng cứu người, chuyện còn lại thì bản thân nàng có thể giải quyết, Thương Hàn Phong cảm thấy chuyện này rất không công bằng, dựa vào đâu bọn họ chỉ có hai người mà lại muốn cứu đám người Tử Nhất trong sự canh phòng nghiêm ngặt của hộ vệ Tử gia kia chứ?
Võ công của bản thân, Thương Hàn Phong có tự tin, chỉ là hắn vừa mới trở về Yến Kinh, tin tức về Tử gia còn chưa thu thập đủ, hôm nay nghe lén cuộc đối thoại giữa Tử Sở và thuộc hạ chỉ để chứng minh suy luận của mình là đúng, không cần phiền toái Mục Nguyệt ở nơi xa xôi, không nghĩ đến lại gặp Bạch Tử Linh, lại còn rước phiền toái vào người. Một mình hắn có thể đột phá vòng vây của hộ vệ Tử phủ, với điều kiện trong Tử phủ không có ẩn nấp cao thủ nào, bằng không nếu kinh động đến Tử Sở, người không những không cứu được thân phận của hắn còn có khả năng bị lộ, việc mạo hiểm lại không đem ích lợi gì cho mình thế này, Thương Hàn Phong từ chối nhận.
“Ta còn muốn đi trộm phương thuốc điều chế loại độc khống chế tử sĩ của Tử gia.”
Thương Hàn Phong còn chưa nói gì, Mục Ảnh đã tỏ thái độ: “Ngươi điên rồi sao? Trộm phương thuốc làm gì cơ chứ?” Tử sĩ của mỗi phủ đều bị độc khống chế, chuyện này không còn là bí mật nữa, lúc đầu bọn họ đã nói chỉ là cứu người, hiện tại Bạch Tử Linh lại muốn trộm luôn phương thuốc của người ta, không phải là muốn dùng thứ đó để không chế đám người Tử Nhất mà họ chuẩn bị đi cứu đấy chứ?
“Tất nhiên là để cứu đám người Tử Thất rồi.”
“Ngươi vì bọn họ mà liều mạng như vậy, có đáng không?” Lúc này Thương Hàn Phong làm sao không hiểu ý Bạch Tử Linh, nàng không chỉ muốn cứu đám người kia khỏi địa lao, còn muốn cứu luôn mạng sống của bọn họ.
“Có gì đáng với không đáng, đã hứa thì phải làm, ta đã nói sẽ không để hắn chết thì sẽ không để hắn chết.” Đáy mắt Bạch Tử Linh hiện lên tia kiên định, mặc dù nàng cảm thấy thu nhận Tử Thất là một chuyện này rất phiền phức nhưng lời đã nói ra khỏi miệng, nàng làm sao có thể không làm, cho dù thế nào nàng cũng phải lấy được phương thuốc đó về cho Lạc Dư!
Người có thể không cứu nhưng phương thuốc thì không thể không lấy!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.