Chương trước
Chương sau
Sau khi trải qua huấn luyện, 7 lính mới đủ tiêu chuẩn chính thức trở thành thành viên đại đội đặc chủng, thuộc về tay Tiêu Minh Hiên. Mặc dù ở bên ngoài, bọn họ được gọi là đội 2, nhưng trên thực tế, bọn họ và đội 1 có sự khác biệt rõ rệt, đó là cấp trên không chỉ sử dụng bọn họ như lính đặc chủng, mặc cho chỉ vừa bước vào giai đoạn thử nghiệm.
Căn cứ vào điều này, cấp trên nói đội 2 có thể tự chọn danh hiệu của riêng mình, nói trắng ra là nếu lần thử nghiệm này thất bại, khiến cho bọn họ bị xã hội chê trách, cho dù có sai thế nào cũng không vạ lây đến đại đội đặc chủng, còn nếu thử nghiệm thành công, bọn họ sẽ trở nên nổi tiếng, một ngày nào đó có thể tách ra hoàn toàn.
Tiêu Minh Hiên không muốn tốn nhiều thời gian vào việc này, hắn gọi mọi người vào phòng làm việc để trưng cầu ý kiến, sau đó tường thuật lại mọi chuyện một lần: “Chuyện là như thế, mọi người nghĩ thế nào?”
Bây giờ mọi người mới biết sau này mình sẽ phải làm lính đánh thuê hợp đồng, hèn gì lúc trước lại bảo bọn họ suy nghĩ nên đi hay ở, còn bảo trong tương lai sẽ đối mặt với nhiều nhiệm vụ ở nước ngoài, thì ra là như vậy. Bạch Húc Nghiêu hào hứng nói: “Gọi là đội cảm tử đi! Giống như cái phim Mỹ kia đó, nghe ngầu hết biết!”
Mọi người đồng loạt quay sang nhìn Bạch Húc Nghiêu, bọn họ vừa vượt qua bài kiểm tra lòng trung thành, đang lúc quý mạng mình nhất, cái tên này không chỉ vớ vẩn mà còn chạm vào chỗ nhột của bọn họ, cả bọn không nói hai lời xắn tay áo đánh người.
*cảm tử = những người hy sinh thân mình trong chiến tranh vì lý tưởng của đất nước, ví dụ như ôm bom liều chết.
“Úi ——” Bạch Húc Nghiêu lập tức kêu thảm thiết, “Anh, cứu em!”
Lúc này Tống Phong đang đứng bên cạnh im lặng quan sát Đoàn Thanh và Vệ Tiểu Nghiễn, nghe vậy mới bừng tỉnh quay đầu lại, lập tức nổi giận: “Này, học trò của tôi mà cũng dám đánh? Tạo phản hả?” Hắn vội vàng kéo học trò nhỏ dưới chân mọi người lên, “Em làm gì vậy?”
Bạch Húc Nghiêu tủi thân nói: “Em chỉ đặt tên thôi.”
“Tên gì?”
Bạch Húc Nghiêu ngẩn ra: “Anh không nghe thấy à?”
Chuyện này thật sự rất không bình thường, Tống Phong lăn lộn đã lâu, chắc hẳn đã luyện tới trình độ mắt nhìn sáu ngã tai nghe tám hướng, trừ phi có chuyện đặc biệt nghiêm trọng, khiến hắn dời quá nhiều lực chú ý về nơi đó, nếu không hiếm khi thất thần như vậy.
“Anh biết mọi người muốn đặt tên, anh không có ý kiến gì hết, mọi người lấy tên gì cũng được, cho nên anh không có lắng nghe,” Tống Phong nhéo mặt của cậu, “Em làm gì mà đặt tên cũng bị đánh?”
“Sao em biết được,” Bạch Húc Nghiêu vội vàng cứu mặt mình, “Vừa rồi anh nghĩ gì thế?”
“À, thật ra đã xảy ra một chuyện làm anh rất hoang mang. . . . . .” Tống Phong cúi đầu thì thầm bên tai cậu ta.
“Anh nói cái gì?” Bạch Húc Nghiêu hoảng hốt, “Sư huynh của em bị người ta thượng. . . . . A. . . . .”
Tống Phong nhanh tay bịt miệng cậu ta lại: “Mẹ nó nói nhỏ thôi!”
Bạch Húc Nghiêu vội vàng gật đầu. Tống Phong buông Bạch Húc Nghiêu ra, hai người im lặng chui vào trong góc, tập trung tinh thần quan sát bên kia.
Đoàn Thanh thẫn thờ đứng tại chỗ, vẻ mặt cứng ngắc, tranh thủ lúc mọi người đang bàn chuyện đặt tên, Đoàn Thanh khẽ nghiêng người, đưa lưng về phía bọn họ, thấp giọng nói: “Tôi sắp nhịn hết nổi rồi.”
“Nhịn không được cũng phải nhịn,” Vệ Tiểu Nghiễn nói, “Nếu để lão đại biết tôi gạ anh ấy, xét theo tính cách của anh ấy, có khi trong cơn nóng giận sẽ bỏ thuốc chúng ta, để anh thượng tôi thật.”
Đoàn Thanh ngẩn người, im lặng một lát rồi hỏi: “Anh ta sẽ làm vậy thật sao?”
“Dám lắm, có gì không?”
“Không, không có gì.”
Tiêu Minh Hiên chắp hai tay ngồi trên ghế, lẳng lặng nghe bọn họ đặt tên, phát hiện hôm nay người nào đó quá yên tĩnh, hắn không khỏi dời tầm mắt: “Tống Phong, có gì muốn nói không?”
Tống Phong bừng tỉnh lần nữa, ngồi chồm hổm dưới mặt đất nhìn đối phương. Tiêu Minh Hiên mặc quần rằn ri bó sát, lộ rõ đường cong rắn chắc của cơ thể. Tống Phong đánh giá một lát, nháy mắt mấy cái: “Hả?”
Tiêu Minh Hiên thấy người nào đó hoàn toàn không đặt đầu óc ở đây, không hiểu lý do là gì, hắn ngoắc ngoắc ngón tay: “Qua đây.”
Tống Phong đứng dậy bước qua, Tiêu Minh Hiên kéo cái ghế cho người này ngồi xuống bên cạnh mình: “Cậu có ý kiến gì về đội của chúng ta hay không?”
Tống Phong suy nghĩ một chút: “Có, nên đổi xưng hô, đừng gọi thủ trưởng hay đội trưởng, dễ bị bại lộ, tốt nhất đổi luôn quy củ giữa cấp trên và cấp dưới.”
Tiêu Minh Hiên ừ một tiếng: “Cái đó tính sau, đổi xưng hô trước đi.”
Tống Phong đề nghị: “Vậy gọi thủ lĩnh đi.”
“Cũng được,” Tiêu Minh Hiên đồng ý, “Còn tên thì thế nào?”
Tống Phong nhún vai: “Tôi không có ý kiến.”
Tiêu Minh Hiên nhìn những người khác, bọn họ có rất nhiều ý kiến, có người đòi đặt tên ngầu như đội 1, có người đòi đặt máu me một chút, có người đòi đặt bí ẩn một tí, nói chung là loạn xạ hết cả. Nơi này là bộ đội, quyền quyết định nằm trong tay hắn, chỉ là thỉnh thoảng hắn muốn cho người kia đưa ra quyết định, ngoại trừ điểm này hắn là người rất dân chủ, vì vậy kiên nhẫn nghe hết ý kiến của mọi người.
Tiêu Minh Hiên liếc nhìn thời gian biểu, lính mới còn phải huấn luyện, hắn không muốn lãng phí thời gian. Đợi thêm mười phút mà vẫn không có kết quả, Tiêu Minh Hiên cho tất cả mọi người giải tán, còn mình thì cầm báo cáo đi tìm tổng đội.
Trịnh Kì Dũng cúi đầu liếc một cái: “Không có tên?”
Tiêu Minh Hiên vô cùng bình tĩnh: “Chúng tôi không có văn hóa, không chọn được tên nào tốt, thôi ngài quyết định đi.”
“. . . . . .”
Trịnh Kì Dũng cúi đầu nhìn chỗ bỏ trống, biết người này lười biếng muốn trốn việc, đang định ném qua cho hắn tự nghĩ, trong đầu trời xui đất khiến thế nào lại xuất hiện bóng dáng của Tống Phong, ông buột miệng nói: “Phượng hoàng.”
Tiêu Minh Hiên nhướng mày, trong văn học và phim ảnh, tần số xuất hiện của hai chữ này tương đối nhiều, gần như bị dùng nát rồi, nhưng nhìn ánh mắt của Trịnh Kì Dũng, Tiêu Minh Hiên cảm thấy ông ta muốn gửi gắm điều gì, vì vậy nhất thời không có phản bác.
“Thế này đi,” Trịnh Kì Dũng trầm ngâm vài phút, sau đó cầm bút máy viết xuống hai chữ, “Các cậu gọi là Hình Thiên, đại diện cho anh hùng bất khuất, vật biểu tượng là hoa văn lửa của phượng hoàng.”
*Hình Thiên: một vị thần trong thần thoại Trung Hoa, người dám chống lại Thượng đế, cuối cùng bị chặt đầu, thế nhưng vẫn không bỏ cuộc. Với một tay cầm khiên và một tay cầm rìu, Hình Thiên tiếp tục chiến đấu, dùng núm vú làm mắt và rốn làm miệng.
*Hoa văn lửa của Phượng hoàng
Tiêu Minh Hiên nhướng mày lần nữa, hình như hai thứ này không có liên quan gì đến nhau.
“Phượng Hoàng là loài linh vật tượng trưng cho hòa bình và hạnh phúc, hy vọng các cậu có thể mang đến tin vui cho nhân dân, hơn nữa nó còn là loài chim bất tử,” Trịnh Kì Dũng ngẩng đầu nhìn Tiêu Minh Hiên, khí thế vẫn như cũ, nhưng trong ánh mắt mơ hồ mang theo cảm xúc nào đó, “Tôi hy vọng cho dù gặp khó khăn đau khổ thế nào, cuối cùng các cậu vẫn có thể dục hỏa trùng sinh.”
*dục hỏa trùng sinh: hiểu đơn giản là trải qua đau khổ đắng cay, sống lại mạnh mẽ hơn bao giờ hết.
Tiêu Minh Hiên đứng nghiêm, chào theo nghi thức quân đội: “Rõ.”
Trịnh Kì Dũng gật đầu, phất tay bảo hắn có thể đi về, sau đó dừng một chút, bỗng nhiên gọi hắn lại: “Chờ đã, tuy ban đầu là cậu chỉ đích danh bảo thằng ngốc kia tới, nhưng nói thế nào nó cũng là học trò của tôi, nếu sau này nó có làm gì không phải, cậu hãy bỏ qua cho nó, tôi sẽ giải quyết.”
Tiêu Minh Hiên khẽ nhíu mày: “Ngài nói vậy là có ý gì?”
“Ví dụ như không nghe theo mệnh lệnh của cậu, thậm chí vứt bỏ nhiệm vụ hành động một mình, đến lúc đó cứ mặc kệ nó, làm tốt nhiệm vụ của các cậu là được, cứ giao nó cho tôi.”
Tiêu Minh Hiên thầm nghĩ Tống Phong có thể không nghe lời mình, nhưng tuyệt đối sẽ không vứt bỏ nhiệm vụ, hắn gật đầu nói vâng rồi đi ra ngoài.
Kể từ đó, đội đặc chủng Hình Thiên chính thức được thành lập, lính mới bắt đầu nhận huấn luyện chính thống nghiêm khắc hơn, bọn họ phải nắm rõ cách sử dụng các loại vũ khí trong và ngoài quân đội, bao gồm các loại súng ống, lựu đạn, lựu đạn bắn bằng súng, súng phóng tên lửa, súng phun lửa, vũ khí hạng nặng, có nhiều thứ Tống Phong chỉ mới sờ thử lần đầu tiên.
Nhảy dù, leo tường, đánh dấu bản đồ, mật mã thông tin, huấn luyện tâm lý, mọi thứ cứ thi nhau mà đến, thời gian tiếp tục bị chèn ép một cách tàn nhẫn, mọi người gần như không còn thời gian để nghỉ ngơi, sau khi quay lại ký túc xá là nằm thẳng cẳng. Nhưng người như Tống Phong thì khác, cho dù có mệt đến đâu đi nữa, hắn vẫn có thể rút ra chút thời gian, mặc dù không nhiều lắm, nhưng cũng đủ để hắn làm chuyện mình muốn làm, ví dụ như quan sát người khác, mà đối tượng hắn quan sát chỉ có ba người —— Vệ Tiểu Nghiễn, Đoàn Thanh, và Tiêu Minh Hiên.
Đoàn Thanh thấp giọng hỏi: “Đã mấy ngày rồi, rốt cuộc anh ta muốn nhìn tới khi nào?”
“Nhìn tới khi anh ấy hài lòng mới thôi.” Vệ Tiểu Nghiễn rầu rĩ nói.
Đoàn Thanh cảm thấy vô cùng nhức đầu: “Vậy khi nào anh ta mới hài lòng?”
Vệ Tiểu Nghiễn híp mắt, không trả lời, tập trung luyện tập. Lính đặc chủng phải học cách lái các loại xe cộ, cách sửa chữa những bộ phận bị hỏng, cũng như cách sử dụng các thiết bị và vũ khí quân sự, từ loại nhỏ như xe gắn máy đến loại lớn như xe tăng, hôm nay đúng lúc bọn họ học lái xe tăng.
Bạch Húc Nghiêu rất có thiên phú ở phương diện máy móc, thấy những thứ này là thích không buông tay. Tống Phong cũng rất hưng phấn, bò qua bò lại trên xe tăng.
“Đừng giỡn, nghe lời đi,” Tiêu Minh Hiên kéo hắn xuống, ngạc nhiên hỏi, “Hồi đó trung đoàn không dạy cậu à?”
“Không có,” Tống Phong nhún vai, “Chúng tôi chỉ học cách bảo vệ tính mạng, học lái xe tăng để làm gì?”
Tiêu Minh Hiên gật đầu, không hỏi nữa, Bạch Húc Nghiêu bò xuống: “Nhìn ngầu quá, chúng ta có cần học lái máy bay không?”
Tống Phong liếc cậu ta một cái: “Đây là bộ binh bộ đội đặc chủng, em tưởng không quân để làm cảnh à?” Hắn dừng một chút, “Nói chứ anh biết lái máy bay trực thăng và máy bay tư nhân nhỏ, sau này có dịp sẽ dạy em.”
Bạch Húc Nghiêu lập tức sùng bái nhìn hắn: “Sao anh lại biết việc này?”
“Hết cách rồi,” Tống Phong cảm khái, “Lúc làm lính đánh thuê, thỉnh thoảng phải làm vệ sĩ cho thương nhân bán vũ khí hoặc ma túy, thường xuyên tiếp xúc với những thứ này, lỡ như gặp phải tình huống đột xuất mà người lái bị bắn bể đầu thì biết làm thế nào? Vì vậy đành phải tự mình học, sau đó đưa ông chủ chạy trốn.”
“Anh, sau này em sẽ theo anh lăn lộn!” Bạch Húc Nghiêu lập tức nhào qua, nhưng vừa nhào được một nửa thì phát hiện tầm mắt của người nào đó, cậu ngoan ngoãn dừng lại, chạy qua ôm đùi thủ trưởng đại nhân, nhỏ giọng nói: “Thủ lĩnh, tôi cảm thấy gần đây anh ấy cứ nhìn anh mãi.”
Dĩ nhiên Tiêu Minh Hiên cũng phát hiện tầm mắt của ai kia, lúc trước người nọ không hề chú ý đến hắn, vì vậy mặc kệ Tống Phong có mục đích gì, tâm trạng của hắn cũng rất là tốt, hắn gật đầu: “Đó là dấu hiệu tốt.”
Hôm nay,hiếm khi huấn luyện kết thúc sớm, mọi người tranh thủ nghỉ ngơi một chút. Sau khi ăn xong cơm chiều, Tiêu Minh Hiên gọi tất cả mọi người đến, để Tống Phong dạy bọn họ đánh bài.
Tống Phong ngậm một điếu thuốc, thuần thục xào bài, vẻ mặt vô cùng đê tiện, bây giờ ai cũng biết Tống Phong là lính đánh thuê, lâu lâu nổi hứng chạy đến hỏi thăm, được khá nhiều lợi ích.
“Không có vũ khí? Dễ thôi, lính đặc chủng đều là cao thủ tác chiến, khi nào rơi vào đường cùng, cậu có thể xem bất cứ thứ gì mình đụng đến là vũ khí, nhớ kĩ, đừng bao giờ từ bỏ hy vọng sống sót,” Tống Phong mỉm cười hút một hơi thuốc, ánh mắt lộ rõ vẻ thích thú và thong thả thường ngày, không bị thứ gì ràng buộc, hắn nhìn những người xung quanh, “Lòng tự trọng và sĩ diện không quan trọng, quan trọng là cậu không làm trái với niềm tin và nỗ lực sống sót, đôi khi cậu sẽ phát hiện, muốn sống sót cũng là chuyện rất khó khăn.”
Mọi người rối rít gật đầu, Tiêu Minh Hiên đứng ở một bên quan sát, hắn yêu chết giọng điệu này của Tống Phong. Hắn nhìn đồng hồ, thông báo sớm cho mọi người giải tán, để mình và người nào đó có nhiều thời gian ở gần nhau, nhưng người nào đó hiển nhiên không hiểu được tình cảm của hắn. Tống Phong vội vàng vọt đi tắm, nhắm chừng thời gian rồi mở cửa đi ra ngoài.
“Đi đâu vậy?”
“Tìm Tiểu Nghiễn.” Dứt lời, Tống Phong trở tay đóng cửa, bóng dáng lập tức biến mất.
Lại đi tìm cậu ta. Nhìn cánh cửa đóng chặt, Tiêu Minh Hiên im lặng một lát rồi nhận mệnh mở máy tính xem tài liệu.
Tống Phong áp sát vào vách tường, chậm rãi nhích lên phía trước, từng bước từng bước đi đến ký túc xá của Vệ Tiểu Nghiễn, cuối cùng ngồi chồm hổm dưới mặt đất nghe lén. Hắn đã nghe lén vài lần nhưng chưa nghe được cái gì, cứ cho là mấy lần trước tập luyện quá mệt đi, nhưng chiều hôm nay mọi người được nghỉ sớm, buổi tối chắc hẳn phải có tinh thần.
Bây giờ là đêm khuya, tất cả mọi người đã ngủ, đây là cơ hội tốt để hai người này “hoạt động”. Tống Phong cắn ngón tay, im lặng ngồi chờ, dán sát lỗ tai vào cửa phòng, không lâu sau đã nghe được thở dốc bị đè nén của Tiểu Nghiễn.
“A, ưm, nhanh lên. . . . . . Đúng rồi, a, sướng quá. . . . . .”
Tống Phong lập tức trợn to mắt, đứng dậy đạp cửa xông vào, “Tiểu Nghiễn, anh tới tìm em. . . . . .” Hắn đứng sững tại chỗ, ký túc xá không có mở đèn, ánh sáng ngoài hành lang hắt vào, Tống Phong có thể nhìn thấy Vệ Tiểu Nghiễn bị Đoàn Thanh áp lên tường, trên người còn có cả dấu hôn. Khi Tống Phong đạp cửa, Đoàn Thanh đột nhiên kéo chăn che kín phần dưới, hai người cùng nhìn Tống Phong chằm chằm.
Tống Phong: “. . . . . .”
“À. . . Quấy rầy rồi, hai người cứ tiếp tục.” Tống Phong quay đầu đi ra ngoài, không quên đóng cửa lại.
Vệ Tiểu Nghiễn lẳng lặng chờ, sau đó nhảy xuống giường hé cửa ra một chút, chỉ thấy ngoài hành lang không còn bóng dáng người nào. Vệ Tiểu Nghiễn vỗ ngực một cái: “Tôi biết ngay mà, nếu như không nhìn thấy tận mắt, lão đại chắc chắn sẽ không từ bỏ ý định.”
Đoàn Thanh ngồi trên giường, phía dưới còn mặc quần, hắn hít vào một hơi, chậm rãi phun ra, thấp giọng hỏi: “Sao cậu lại biết anh ta ở bên ngoài?”
“Mấy ngày trước tôi nghe được tiếng động ở bên ngoài, biết ngay là anh ấy đang nghe lén, hôm nay chúng ta được nghỉ sớm, tôi đoán có khi anh ấy sẽ tới, quả nhiên đã đoán đúng,” Vệ Tiểu Nghiễn nói, “Người theo đuổi sự thoải mái và kích thích như anh ấy, khả năng chịu thử rất lớn, mấy hôm nữa tôi tìm cơ hội nói chuyện với thủ lĩnh một chút, đến lúc đó tính mạng của tôi sẽ được bảo toàn.”
Vệ Tiểu Nghiễn nắm chặt tay, hai mắt ngân ngấn nước: “Lão đại nói rất đúng, muốn sống sót cũng là chuyện rất khó khăn.”
“Lẽ ra lúc đầu cậu đừng làm mọi chuyện phức tạp như thế.”
“Tôi đâu có nghĩ nhiều như vậy, tới đâu hay tới đó thôi.”
Đoàn Thanh: “. . . . . .”
Tống Phong ngơ ngác quay về ký túc xá, Tiêu Minh Hiên vừa mới tắm xong, thân trên không mặc gì, tuy lồng ngực và cánh tay của hắn không cuồn cuộn cơ bắp nhưng lại cực kì rắn chắc, vừa nhìn là biết nhiều lực. Tống Phong nháy mắt mấy cái, ngồi chồm hổm dưới đất, im lặng quan sát. Tiêu Minh Hiên cúi đầu nhìn Tống Phong, thấy ai kia lại quay về trạng thái đờ đẫn của mấy ngày trước thì đi qua đứng trước mặt hắn, sờ sờ đầu hắn: “Rốt cuộc cậu bị gì vậy?”
Tống Phong chọt chọt cơ bụng người nào đó, uể oải nói: “Không có gì.”
Tiêu Minh Hiên chụp tay Tống Phong: “Cậu thế này mà bảo là không có gì?”
Tống Phong gật đầu, tiếp tục im lặng nhìn đối phương.
Nghĩ đến nguyên nhân có khả năng lớn nhất, Tiêu Minh Hiên nhướng mày: “Sao đây, đói khát quá nên muốn thượng tôi?”
Hai mắt Tống Phong lập tức tỏa sáng, hắn vội vàng duỗi móng vuốt.
Không đợi Tống Phong mở miệng, Tiêu Minh Hiên đã chặn lại: “Mơ đi.”
“. . . . . .”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.