Chương trước
Chương sau
Từ Hoa Quốc bưng chén trà trước mặt ông ta lên nhấp một ngụm, sau đó nói tiếp: "Mọi người có mặt ở đây đều có sức mạnh, tôi hy vọng chúng ta có thể đoàn kết lại với nhau, nếu như mạnh ai người nấy ném vào, sau cùng lại đem lợi nhuận cho bên trên nhiều quá, chi bằng có tiền thì chúng ta kiếm, giành lấy dự án này, chúng ta sẽ có thể kiếm một khoản lớn, suy cho cùng cũng là tiền của nhà nước, ai kiếm cũng như nhau thôi!"
Trương Húc Đông thầm gật đầu, ông ta nói đúng lắm, làm như vậy có thể giúp nhiều người được lợi hơn.
"Cho nên tôi vạch ra một kế hoạch, mong mọi người cùng nhau xem thử, nói thật thì dự án này tôi cũng ở trong tình thế bắt buộc phải làm vậy, nhưng ngành nghề khác cũng phải hoạt động, phút chốc cũng không thể lấy ra nhiều tiền như vậy." Từ Hoa Quốc thở dài một hơi vô cũng giả tạo.
"14K các người cũng thiếu tiền sao? Ai tin chứ?" Trương Húc Đông thầm nghĩ trong lòng, tuy 14K không thể sánh được với Hồng Môn, nhưng chắc chắn hơn Bang Long của anh, thu nhập hàng năm cũng là con số trên trời chứ!
"Tôi chỉ nói hai chuyện. Thứ nhất, dự án này phải bỏ vốn năm tỷ, lợi nhuận có lẽ khoảng một tỷ, tôi bỏ ra một trăm triệu, bảy nhà các người mỗi nhà bảy trăm triệu. Thứ hai, kế hoạch của nhà nước còn có ba dự án lớn, tôi không tham gia nữa, chỉ cần đến lúc đó chia cho tôi một ít là được. Tôi nói xong rồi, ai đồng ý, ai phản đối?" Từ Hoa Quốc nhìn lướt sang các ông chủ của bảy nhà khác.
"Tôi không đồng ý." Một người đàn ông trung niên bụng phệ nói, ánh mắt của mọi người lập tức đổ dồn về phía ông ta, vẻ mặt của Từ Hoa Quốc cũng trở nên vô cùng khó chịu.
Người đàn ông trung niên đó nói: "Chuyện làm ăn phải ra dáng làm ăn. Thật ngưỡng mộ ông Từ, giá vốn này cùng lắm cũng chỉ khoảng bốn tỷ rưỡi, ông cất năm trăm triệu đó vào trong túi mình, sau cùng lại còn đòi chia một phần trong lợi nhuận. Bọn tôi đầu tư nhiều như vậy, sau cùng là lãi hay lỗ còn chưa biết được, cho dù có kiếm được tiền cũng không thỏa đáng. Mọi người đều là người làm ăn, còn phải phát lương cho nhân viên cấp dưới, không thể như thế được!"
Những người khác rõ ràng cũng biết một chút, bắt đầu xì xầm bàn tán với nhau.
"Ông Từ, những chuyện khác tôi đã bàn bạc với chủ tịch Vương rồi, dự án này hai nhà chúng tôi hợp tác làm cùng nhau, chắc chắn có thể làm được. Cho nên đề nghị này của ông, bọn tôi quả thật..." Một người đàn ông trung niên gầy gò đứng dậy nói.
Với tình hình trước mắt, Trương Húc Đông không hề cảm thấy kỳ lạ, những người ngồi ở đây đều rất gan dạ, có thể nói đều chơi được với cả hai giới thiện ác, cũng không đến nổi bị Từ Hoa Quốc dọa sợ không dám lên tiếng, tuy thực lực của 14K rất mạnh, nhưng ai lại muốn bỏ qua cơ hội tốt như vậy, nếu không thì hôm nay đã không đến đây rồi.
Vẻ mặt Từ Hoa Quốc bình thường trở lại, cười nói: "Vậy được thôi, nể mặt các người. Thứ nhất, mỗi công ty bỏ ra ba trăm triệu, tôi vẫn bỏ ra một trăm triệu, phần còn lại thì do chủ tịch Trần và chủ tịch Lý nhận thầu, lúc chia lợi nhuận chia cho tôi nhiều hơn một chút, như vậy đã được chưa?"
"Như vậy không được." Người đàn ông bụng phệ đó lại vô cùng kiên quyết bác bỏ: "Phải dựa theo tỷ lệ, bỏ ra bao nhiêu thì lấy lời bấy nhiêu."
Vẻ mặt Từ Hoa Quốc chợt lạnh lùng, bỗng chốc ông ta đứng dậy bước đến trước mặt người đàn ông bụng phệ, đánh ông ta một bạt tai ngã lăn ra đất, phút chốc tình hình đã rất rõ ràng, chủ tịch Trần và chủ tịch Lý đó đương nhiên cũng đồng ý, những người khác thấy giết gà dọa khỉ cũng không dám nói gì nữa, chỉ đành giơ tay đồng ý.
Cuối cùng, Từ Hoa Quốc lộ vẻ hài lòng cười nói: "Cảm ơn mọi người đã nể mặt tôi, vậy thì mời mọi người về. Tôi có chuyện muốn bàn bạc với tổng giám đốc Hồ."
Những người khác đều lần lượt tạm biệt, bước ra ngoài. Từ Hoa Quốc gọi một tiếng: "Người đâu." Phút chốc, một đám người bước vào, ông ta chỉ vào ông chủ bị đánh đang nằm dưới đất nói: "Chôn sống ông ta cho tôi."
Những người đó đáp lại một tiếng, lập tức khiêng người đàn ông đó ra ngoài, Trương Húc Đông nhìn thấy thầm khen ngợi, đúng là người ngang ngược lại có dã tâm, mẹ kiếp tàn nhẫn quá.
Từ Hoa Quốc lúc này mới nhìn về phía Trương Húc Đông vẫn luôn im lặng không nói gì, ông ta thản nhiên bật cười, làm như chưa có chuyện gì xảy ra, nói: "Đúng là để cậu Trương chê cười rồi, cấp dưới không làm được, tôi chỉ có thể ra mặt giải quyết thôi."
"Ông Từ khiêm tốn quá, danh tiếng của 14K  vang dội như vậy, tùy tiện cử một người ra cũng là người có tiếng tăm." Trương Húc Đông cũng mỉm cười đáp lại.
Từ Hoa Quốc bật cười khanh khách nói: "Nghe nói anh Trương mở một sàn đấu đấu quyền anh Đông Thăng, hôm nay vừa gặp đã thấy anh Trương là người trẻ tuổi nói năng khéo léo, văn võ song toàn. Chỉ là không biết cậu đến tìm tôi có chuyện gì?"
"Thật ra tôi biết đạo lý gặp chùa thì phải bái phật. Ông là người có tiếng tăm ở Đài Thị, tôi kiếm ăn trong địa bàn của ông đương nhiên cũng phải đến thăm hỏi, nếu không thì tôi lại không biết điều quá rồi!" Trương Húc Đông nói.
Từ Hoa Quốc vô cùng hài lòng gật đầu, thật ra chuyện này cũng không cần Trương Húc Đông tự mình đến đây, bảo cấp dưới đến tặng chút quà là được rồi, Trương Húc Đông chính là ông chủ của tập đoàn Đông Thăng, ông tổng của công ty lớn như vậy, ít nhiều gì cũng có tiếng nói trong hai giới thiện ác, làm như vậy quả thật đã nể mặt ông ta lắm rồi.
Từ Hoa Quốc đưa ly trà đến trước mặt Trương Húc Đông, ông ta giơ tay tỏ ý bảo "mời uống trà".
"Cảm ơn!" Trương Húc Đông bưng ly trà lên, uống một ngụm, lập tức cảm nhận được hương vị trà, anh chợt sửng sốt, phải nói trà ngon, kỹ năng pha trà của Từ Hoa Quốc có thể nói đã đạt đến đỉnh cao, không chừng ông ta còn có kỹ năng pha trà giỏi nhất trong cả khu vực này.
"Cậu Trương sẽ không chỉ mở một sàn đấu quyền anh chứ?" Từ Hoa Quốc thấy Trương Húc Đông hào phóng như vậy, cho nên người từng trải như ông ta bèn hỏi thẳng: "Không biết còn muốn đầu tư vào những gì ở thành phố Đài?"
Trương Húc Đông đặt ly trà xuống, thản nhiên cười nói: "Ông Từ là người đi trước, tôi cũng nói thẳng luôn. Lần này tôi đến tỉnh Đài chủ yếu là muốn xây dựng một bến cảng vận chuyển lớn nhất thế giới, sàn đấu quyền anh chỉ là sở thích cá nhân của tôi thôi."
"Cảng vận chuyển lớn nhất thế giới?" Từ Hoa Quốc cau mày, sau đó lại cười nói: "Không ngờ cậu Trương tuổi còn trẻ mà có hoài bão lớn đó. Như thế tương đương với việc cậu thâu tóm cả tuyến đường mạch máu của tỉnh Đài, đến lúc đó muốn làm gì cũng phải xem ý cậu thế nào rồi."
"Ông Từ nói quá rồi, tôi chỉ là người làm ăn, chỉ quan tâm đến lợi nhuận nhiều ít, xây dựng bến cảng vận chuyển lớn nhất thế giới là vì muốn giúp kinh tế của tỉnh Đài phát triển, tôi cũng thu được lợi nhuận từ trong đó." Trương Húc Đông cười gượng nói: "Chỉ khổ nỗi tôi không đủ sức, việc kinh doanh lại rất khó, cho nên muốn hỏi ông Từ có hứng thú với việc này không?"
"Cậu Trương muốn mượn đường của tôi sao?" Từ Hoa Quốc đương nhiên biết nếu như chuyện này thành công thì sẽ như thế nào, nhưng lại cực kỳ cảnh giác, dù sao thì một người vùng khác đến tìm mình đầu tư, ông ta không thể không đề phòng, nếu như bị chơi một vố thì người trong giới sẽ chê cười ông ta.
"Không dám." Trương Húc Đông vội nói: "Ông từ hiểu lầm ý của tôi rồi. Ở trong thành phố Đài vẫn là địa bàn của ông, sao tôi dám nghĩ như vậy chứ, chỉ là tôi vừa mới đến, nếu như có được sự giúp đỡ của ông Từ, sẽ có thể có được nhiều lợi nhuận hơn, cũng coi như cả hai cùng có lợi mà... haha."
Từ Hoa Quốc lại rót trà cho Trương Húc Đông, nói: "Không biết cậu Trương nói đến giúp đỡ là giúp đỡ kiểu gì?"
"Đông Thăng của tôi phụ trách khoản vốn, còn về những chuyện xã hội và nhà nước thì cần sự giúp đỡ của ông Từ. Theo như tôi tính, lợi nhuận mỗi ngày của cảng vận chuyển này ít nhất là hai tỷ. Ông Từ giữ hai phần trăm cổ phần danh nghĩa thấy thế nào?" Trương Húc Đông ném ra miếng mồi lớn, đối với Trương Húc Đông mà nói, việc bỏ vốn đầu tư này cũng có lợi, có thể hợp tác với 14K, với sự giúp đỡ của bọn họ, bến cảng sẽ nhanh chóng được xây dựng và vận hành.
Còn về sau này làm thế nào, Trương Húc Đông không phản đối việc bắt 14K trở thành thế lực của Bang Long.
Đó là cả bốn trăm triệu, khoản tiền này cũng không nhỏ đối với một quốc gia, hơn nữa bây giờ tập đoàn Đông Thăng làm ăn ngày càng lớn, có thể hợp tác với Trương Húc Đông lại là chỗ dựa hái ra tiền rất lý tưởng, còn về sau này trong bang gặp vấn đề không xoay vốn được, cũng có thể tìm Trương Húc Đông giúp đỡ.
"Cậu Trương, hình như cậu rất hiểu tôi đó!" Từ Hoa Quốc khẽ cười nói.
"Nói trắng ra thì trước khi tôi đến thành phố Đài, tôi đã khảo sát một chút rồi, ông Từ cũng biết người làm ăn như chúng ta phải xem xét mọi mặt trước, nếu không thì sẽ bị lỗ vốn. Hơn nữa ông Từ chính là người có tiếng tăm ở tỉnh Đài, cho nên rất dễ tìm hồ sơ cá nhân của ông." Trương Húc Đông cười gượng nói: "Từ trong tài liệu cũng chỉ biết ông Từ là bộ trưởng Bộ Tư Pháp và là ông chủ của 14K mà thôi."
Những chuyện này cũng không tính là bí mật gì, chỉ cần là người của tỉnh Đài thì ai cũng biết, đối với Từ Hoa Quốc mà nói, chuyện này cũng chẳng liên quan gì, chính ông ta cũng không phải là bộ trưởng gì đó.
Từ Hoa Quốc cười khanh khách nói: "Chẳng phải khi không tôi lại nhặt được của hời rồi sao?"
"Là tôi nhặt được mới đúng." Trương Húc Đông nói.
"Uống trà, đừng khách sáo." Từ Hoa Quốc lại mời trà, nói tiếp: "Nếu cậu Trương đã chọn Từ Hoa Quốc tôi, nếu tôi không đồng ý vậy chẳng đã phụ lòng cậu rồi sao. Không biết cậu Trương có hứng thú với làm nghị sĩ của tỉnh Đài không? Tôi có cách."
"Tôi thấy hay là thôi đi, tôi chơi không nổi đâu, lỡ như thất bại, vậy chẳng phải không còn mặt mũi nào để làm ăn nữa sao?" Trương Húc Đông cũng cảnh giác nói, thật ra đâu phải anh không muốn, chỉ là anh sợ Từ Hoa Quốc kiêng dè anh.
Từ Hoa Quốc cười to nói: "Chuyện này có gì khó chứ, chỉ cần có tiền trong tay, có tiếng tăm trong giới chính trị, rất nhanh sẽ có được cả tiền tài lẫn quyền thế. Nếu như lúc nào đó cậu Trương có hứng thú, chỉ cần nói với tôi, tôi sẽ giúp cậu sắp xếp."
Trương Húc Đông chắp tay, nói: "Vậy cảm ơn ông Từ nhiều nhé."
"Tôi thấy đến giờ ăn cơm trưa rồi, cùng nhau ăn đi." Từ Hoa Quốc đứng dậy vỗ vai Trương Húc Đông, ra vẻ giống như là bạn cũ với nhau. Nhưng trong lòng Trương Húc Đông biết rất rõ, mọi người cũng biết rõ, đây chỉ là lễ nghi xã giao giữa những người làm ăn với nhau mà thôi.
Chuyện của 14K trong thời gian nhắn như vậy đã được quyết định xong, chỉ cần không có vấn đề về lợi ích, Từ Hoa Quốc đương nhiên cũng sẽ đứng về phía Trương Húc Đông, có sự giúp đỡ của cả chính quyền địa phương và thế lực xã hội đen, người ta nói mọi chuyện khởi đầu đều khó khăn, nhưng anh tin rằng sự khởi đầu này sẽ rất suôn sẻ.
Thế nhưng Trương Húc Đông cũng không chuẩn bị nhanh chóng phát triển công ty của mình, như thế sẽ dễ bị những thế lực lớn phát hiện ra ý đồ của anh, nhất là Từ Hoa Quốc chínhlà một con cáo già, ông ta không sẽ không dễ dao động như vậy, một khi nảy sinh lòng nghi ngờ thì thế lực trước đó cũng bị hủy hoại trong nháy mắt, muốn làm lại từ đầu sẽ càng khó khăn hơn nhiều.
Về chuyện bến cảng vận chuyển, Trương Húc Đông sẽ giao nó cho Hàn Băng Băng, dù sao cô ta cũng là người trong nghề. Sàn đấu quyền anh thì do Bạo Lực phụ trách, Trương Húc Đông giao cho Bạo Lực một số quyền thuật như là Hồng Quyền, Vịnh Xuân Quyền... suy cho cùng cũng không thể giao phương thức huấn luyện tàn khốc đó cho những học trò mới được, nếu như ai nấy đều trở thành cao thủ giết người, vậy đoán chừng tỉnh Đài sẽ loạn mất, hơn nữa chắc chắn đa số sẽ không chịu nổi cách huấn luyện biến thái đó.
Đường Phi trở về từ Nhật Bản, có cả Thiên Sứ cùng nhau đến tỉnh Đài, thân phận của hai người họ rất bí ẩn, Trương Húc Đông bảo bọn họ chờ thời cơ hành động, cũng không cần gặp anh, chuẩn bị để bọn họ trở thành con át chủ bài "đánh bất ngờ lúc người ta không kịp đề phòng".
Còn Trương Húc Đông những ngày tiếp theo tiếp theo sẽ đi ăn cùng một số quan chức nhà nước và doanh nhân giàu có, đồng thời sẽ không ngừng đưa tiền của mình cho bọn họ, điều này cũng khiến Mễ Tuyết sống trong gia đình quyền thế cũng phải trợn mắt há mồm, như thế tiền của Trương Húc Đông cũng hơi nhiều quá rồi, vừa vung tay là không dưới trăm vạn, ít cũng cỡ năm sáu mươi vạn, cảm giác như nhà anh mở ngân hàng vậy.
Tuy Mễ Tuyết nghĩ như vậy nhưng không dám làm lỡ chuyện trong tay chút nào, dựa vào sự thông minh lanh lợi và vẻ ngoài xinh đẹp của mình, cô ấy nói chuyện làm quen với một số phu nhân quan chức và các bà chủ giàu có, cô ấy có thể biết được một số sở thích, mối quan hệ và thế lực của chồng bọn họ, đồng thời ghi chú lại, quay về viết thành sổ đưa cho Trương Húc Đông xem.
Chỉ có duy nhất một chuyện đa số mọi người đều không biết, ngay cả Mễ Tuyết cũng không rõ, đó chính là Trương Húc Đông đã bắt đầu ra tay với giới xã hội đen, lợi dụng thành viên tổ Yamada do Đường Phi đưa đến, bắt đầu chia rẽ mối quan hệ của 14K, Trúc Liên Xã (còn gọi là Tam Hợp Xã) cùng với bang Hoàng Cân, lợi dụng dự án đường tỉnh Từ Hoa Quốc đã nhận, dự án lớn như vậy, ai nấy đều thèm thuồng, chỉ cần làm tốt thì có thể gây hỗn loạn lớn, không thể nào không loạn được. Đồng thời cũng phải cẩn thận sự nghi ngờ của ba nhà bọn họ, không được để họ nhận ra có người đang gây xích mích chia rẽ.
Từ Hoa Quốc đã nhanh chóng giúp Trương Húc Đông bàn chuyện bến cảng ở vùng duyên hải, ai đồng ý thu mua sẽ đưa tiền, không đồng ý thì cho một dao, rất nhanh Trương Húc Đông đã nắm chắc hơn một nửa vùng duyên hải ở tỉnh Đài, đồng thời bắt tay vào xây dựng bến cảng lớn nhất, công lao lớn nhất ở đây chắc chắn là nhờ Từ Hoa Quốc.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.