Chương trước
Chương sau
Robert nhìn chằm chằm vào Trương Húc Đông: “Đây là nước Thổ Nhĩ, không phải địa bàn của anh, anh dám giết tôi sao?”
“Tại sao tôi lại không dám?” Trương Húc Đông cười lạnh nói: “Tôi cho anh một cơ hội nữa, chỉ cần anh nói cho tôi biết ai thuê anh đến ám sát chúng tôi, tôi sẽ cho anh một cái chết thoải mái.”
“Có thể cho tôi một con đường sống không?” Đôi mắt màu xanh lam của Robert không ngừng chuyển động, rõ ràng là anh ta đang muốn tìm cơ hội chạy thoát. Nhưng khi anh ta nhìn thấy người đứng ở cửa ra giống như tấm lá chắn khổng lồ vững như núi Thái Sơn, đang thật thà cười với anh ta, mu bàn tay toàn là máu tươi, hiển nhiên là bốn thủ hạ kia của anh ta đã gặp phải bất trắc rồi.
“Kế hoạch này là vì anh mà thiết kế nên anh đừng nghĩ đến việc chạy thoát. Với lại tôi nói cho anh biết, người có thể chạy thoát từ trong tay tôi thật sự không có được mấy người!” Trương Húc Đông nhe răng cười nói: “Anh vẫn nên thành thật khai ra, nếu không tôi sẽ có biện pháp làm anh chịu đủ đau khổ mà vẫn phải nói rõ sự tình.”
Thấy tình hình trước mắt, Robert biết Trương Húc Đông nói thật, anh ta thở dài nói: “Anh cũng từng là lính đánh thuê, nên biết lòng trung thành của lính đánh thuê, đường nào cũng là cái chết. Cho dù tôi chết rồi, cũng sẽ được người trong giới đánh thuê ca tụng, cũng sẽ làm cho nhóm lính đánh thuê Ám Hắc của tôi trong giới đánh thuê càng có tiếng tăm. Anh giết tôi đi!”
“Ha ha, anh nói không sai. Nhưng anh cũng biết, mọi người đều là lính đánh thuê, đương nhiên sẽ có thủ đoạn cạy miệng anh, cách thức thì nhiều lắm!”
Robert cắn chặt răng, anh ta là lính đánh thuê, còn là thủ lĩnh của nhóm lính đánh thuê Ám Hắc, cho nên anh ta biết lời Trương Húc Đông nói là thật, nhẹ thì tra tấn tinh thần, nặng thì tiêm thuốc bức cung. Ngay cả đặc công đã từng trải qua sự huấn luyện nghiêm khắc nhất cũng sẽ thú nhận hết toàn bộ, nhưng hậu quả chính là uổng chịu một trận đau đớn và hành hạ, cuối cùng kết quả vẫn là chết.
Nghĩ đến điểm này, làm sao Robert có thể để người khác xúc phạm đến tôn nghiêm của mình. Nghĩ đến đây, anh ta lập tức nhấc chân, cầm lấy con dao găm ở ống quần, giây tiếp theo lập tức đâm về phía tim mình.
Có lúc việc sống chết không thuận theo bản thân mình. Trước mặt Trương Húc Đông, đến năng lực tự sát anh ta cũng không có. Từ khi anh ta tiếp nhận nhiệm vụ này, lúc nào anh ta chết chỉ có Trương Húc Đông được quyết định.
Nam Cung Diệp đã chuẩn bị từ sớm. Vào lúc Robert rút dao ra, súng lục trong tay anh ta xoay một cái, một viên đạn đã trực tiếp xuyên qua cổ tay Robert, làm dao găm rơi xuống đất bị Nam Cung Diệp đá đi: “Anh quên rồi, tôi là Thần Súng, anh có thể nhanh hơn súng của tôi sao?”
Robert đau đến mức mồ hôi lạnh đầy đầu, anh ta không nghĩ đến quyền chết anh ta cũng không có, thực sự có chút đau buồn. Vả lại lúc nãy trải qua chuyện sinh tử, làm anh ta có lấy hết can đảm để thêm lần nữa cũng chắc chắn không thể, giống như một người bình thường muốn nhảy lầu vậy, chỉ cần cứu anh ta một lần, lần sau rất ít người lựa chọn coi nhẹ mạng sống của mình, trừ khi não người đó có vấn đề.
Trương Húc Đông hừ lạnh một tiếng, nói: “Tôi đã từng nói rồi, sẽ không để anh dễ dàng chết đi như vậy. Nếu anh đã không muốn nói, vậy tôi sẽ để anh hối hận vì quyết định này!” Nói rồi, anh nhìn về phía Ác Quỷ: “Ác Quỷ, tìm một nơi giam anh ta lại, đừng để anh ta tự sát!”
“Em biết rồi anh!” Ác Quỷ gật đầu, cậu ta nhe răng cười vặn cánh tay Robert đè xuống.
Trương Húc Đông gọi điện cho Đường Phi, nói: “Đường Phi, bên này đụng phải một tên mạnh miệng không chịu khai. Cậu lập tức bay đến nước Thổ Nhĩ, tôi muốn biết những điều cần biết từ miệng người này!”
Đường Phi bên kia điện thoại cười thâm độc: “Anh Đông, việc này anh yên tâm, tôi đảm bảo sẽ khiến anh ta cầu xin nói ra mọi việc cho tôi. Giờ tôi sẽ đến sân bay.”
“Được!” Trương Húc Đông hài lòng cúp điện thoại.
Ác Quỷ lộ ra chiếc răng nhỏ trắng tinh, cậu ta giam Robert vào trong căn phòng dưới mặt đất. Vì để đề phòng anh ta chạy thoát và tự sát đã dùng dây thừng trói hai chân hai tay của anh ta, miệng nhét vải bẩn. Thủ pháp trói của cậu ta là dựa theo cách trói của lính đánh thuê, trên thế giới rất ít người có thể cởi trói.
Cậu ta đá Robert hai phát rồi nói: “Anh đúng là may mắn. Đường Phi mà tới chăm sóc anh, ôi, thật là không dám tưởng tượng đó!”
Robert than thở vài tiếng, không nghĩ đến còn nhân vật lợi hại nào, nhưng anh ta tin đối phương khẳng định là một cao thủ thông thạo bức cung. Dựa vào việc những cao thủ lính đánh thuê như Trương Húc Đông, Ác Quỷ, Nam Cung Diệp đều sùng bái người này như vậy, tuyệt đối không thể so sánh với người thường. Nghĩ đến đây xương cốt của anh ta bắt đầu đau nhói, đối phương còn chưa tới, anh ta đã thật sự sợ mình sẽ chạy trốn rồi. Xi?‎ hãу‎ đọc‎ ???уệ?‎ ?ại‎ ﹟‎ T???‎ T???E?.??‎ ﹟
Khoảng bốn giờ chiều, Đường Phi được hai tên thuộc hạ của Lý Ích Khang tới đón. Sau đó là cả một buổi tối nghe thấy tiếng hét đến từ địa ngục. Mấy tên thuộc hạ của Lý Ích Khang nghe mà không ngừng đổ mồ hôi. Rốt cuộc người đàn ông một tay kia đã làm gì Robert, đủ khiến người khác nghe mà lạnh sống lưng.
Biệt danh Kẻ Giết Người của Đường Phi không phải là mua danh trục lợi. Những kẻ đã từng chết trong tay cậu ta đều khiếp sợ cậu ta, cảm thấy tên nhóc này là một kẻ biến thái. Cho dù bây giờ cậu ta chỉ còn một cánh tay thì ngược lại ngày càng thêm thậm tệ, trở thành kẻ biến thái trong biến thái.
Vào buổi tối của ba ngày sau, khi Ác Quỷ mang người trở lại đây, dường như người nào cũng toàn thân tanh mùi máu, giống như mới từ bể máu chui ra. Cậu ta đưa theo hai trăm thành viên nhóm lính đánh thuê ZO, trở về chỉ còn khoảng trên dưới một trăm người, mà thành viên của Thiên Sát cũng chết hơn mười tên.
Nhưng kết quả là, toàn bộ nhóm lính đánh thuê Ám Hắc bị tiêu diệt, chỉ trong ba ngày đã giống như biến mất vào không khí vậy. Đó là vì Ác Quỷ đã đặc biệt xử lý, cũng có thể còn có kẻ từ trong đất bò ra, nhưng hai ba kẻ thì không đủ căn cứ để làm gì, mà người ngoài giới căn bản không biết những chuyện này đã xảy ra.
Còn Robert dưới sự tra tấn của Đường Phi, cả người đều là miệng vết thương chi chít. Đây là sử dụng kim thêu đã rỉ sét đâm từng phát từng phát, miệng vết thương không thể nào trong một khoảng thời gian ngắn mà lành lại được, với lại còn xuất hiện hiện tượng hơi thối rữa. Nếu chỉ có một hai thậm chí là mấy chục vết thương như này thì không có gì nghiêm trọng, nhưng toàn thân Robert đều là vết thương. Sự đau đớn và ngứa ngáy này chỉ có người trong cuộc mới hiểu rõ, so với việc bị một vạn con kiến không ngừng cắn còn đau khổ hơn gấp vạn lần.
Nhưng suy cho cùng Robert cũng là thủ lĩnh của nhóm lính đánh thuê, anh ta từng trải qua sự huấn luyện tàn khốc, ý chí và sức chịu đựng của anh ta cao hơn nhiều so với quân nhân bình thường. Trương Húc Đông không hi vọng Đường Phi lại tiếp tục dùng những thủ đoạn này nữa, chỉ cần Robert thành thật khai ra người đã thuê anh ta, anh có thể cho Robert – người có thể coi là một hảo hán – một cái chết thoải mái.
Trương Húc Đông mang theo một đám người đi đến căn phòng dưới mặt đất. Lý Ích Khang không đi cùng, anh ta nói bản thân bị bệnh. Trương Húc Đông sao lại không biết, nhất định là anh ta áy náy trong lòng, dẫu sao Robert là do anh ta lừa tới, trước đây hai người cũng có giao tình, bây giờ anh ta có chút không nhẫn tâm nổi.
Đương nhiên, Trương Húc Đông cũng có thể hiểu tâm trạng phức tạp của anh ta. Lòng người là một thứ vừa phức tạp nhất lại vừa gian ác nhất, chỉ cần có đủ lợi ích, anh em ruột đều có thể biến thành kẻ thù. Việc này rất hay gặp, bởi vì tiền có thể bán đứng cha mẹ vợ con, chưa kể Lý Ích Khang và Robert còn không có giao tình sâu như vậy.
Trong lòng Trương Húc Đông cũng rõ ràng, bản thân bởi vì Ác Quỷ mới quen biết Lý Ích Khang, bây giờ gọi anh ta một tiếng Lý đại ca, anh ta gọi mình một tiếng anh Satan. Nhưng Trương Húc Đông tin rằng nếu có đủ lợi ích, Lý Ích Khang cũng sẽ không hề do dự bán đứng mình và Ác Quỷ mà không quan tâm anh ta và Ác Quỷ đã từng cùng nhau đồng sinh cộng tử, cùng nhau trải qua hoạn nạn như nào.
Con người luôn đeo chiếc mặt nạ giả dối để làm vừa lòng những người khác nhau. Chẳng ai biết sau khuôn mặt nhìn có vẻ gian ác hoặc gương mặt có vẻ lương thiện sẽ ẩn chứa điều gì… Đáng sợ nhất không phải kẻ thù mà là lòng người.
Có điều nói thì nói vậy, đầu năm nay bao nhiêu sự chân thành bị lẫn lộn, đa số là xây dựng trên nền tảng lợi ích và uy hiếp, càng không nói đến loại người như Lý Ích Khang. Trương Húc Đông cũng hiểu rằng nâng đỡ Lý Ích Khang lên càng cao, tương lai anh ta cắn ngược lại càng tổn hại lớn. Vì vậy vào lúc Lý Ích Khang nghĩ ra chủ ý này, trong lòng Trương Húc Đông bắt đầu đề phòng người này, bắt đầu chuẩn bị sẵn sàng. Anh phải kiểm soát Lý Ích Phong, có thể nâng đỡ anh ta lên thì cũng có thể kéo anh ta xuống.
Căn phòng dưới mặt đất.
Nhìn Robert đang nằm liệt trên ghế, cả người tiều tuỵ đi rất nhiều, toàn thân bốc lên mùi hôi thối, Trương Húc Đông che mũi cười lạnh nói: “Robert, anh vẫn không chịu nói sao? Tôi vẫn cho anh cơ hội kia, chỉ cần anh nói ra, tôi có thể để anh chết ngay lập tức, không cần phải chịu sự hành hạ này nữa.”
Robert muốn nói gì đó, Đường Phi buộc dây thừng vào miệng anh ta, đề phòng anh ta cắn lưỡi tự sát, nghe thấy anh ta yếu ớt cười, ho vài tiếng mới nói: “Còn thủ đoạn gì cứ việc dùng với ông đây, không có thì giết chết ông đi. Nếu để ông có cơ hội chạy thoát, ông đây nhất định sẽ trả lại gấp mười.”
“Chát chát!”
Trương Húc Đông tiến lên tát hai phát, lườm anh ta: “Đừng phí lời, anh cho rằng vẫn có thể thoát ra sao? Vốn dĩ tôi không định làm như này, chỉ là cho anh một chút thời gian, có lẽ anh vẫn chưa biết cậu ta là ai nhỉ!” Trương Húc Đông chỉ vào Đường Phi bên cạnh, nói: “Cậu ta là Đường Phi, biệt danh Kẻ Giết Người, để tôi nói cho anh nghe cậu ta còn có cách thức gì hành hạ anh…”
Trương Húc Đông tuỳ ý nói, Robert không ngừng run rẩy, nghe từng thủ đoạn hành hạ, anh ta liếc trộm Đường Phi, bị trừng cho một cái lập tức giật mình, càng nghe lại càng sợ!
Quân nhân được chết trên chiến trường là điều vinh dự, nhưng bị hành hạ đến không bằng lợn chó như này thì còn gì là vẻ vang. Chết ngay lập tức thì là liệt sĩ, nếu bị hành hạ đến phát điên mà còn nói ra hết mọi chuyện thì gọi là đê hèn.
Trương Húc Đông cảm thấy nói vậy cũng tạm ổn rồi, thở dài: “Nghe cũng khá vừa lòng phải không? Anh nên biết rõ, Đường Phi có năng lực làm người khác nói thật, chỉ là vấn đề thời gian. Nếu anh cứ làm giảm sự nhẫn nại của tôi, tôi hoàn toàn có thể biến anh trở nên ngớ ngẩn. Anh nghĩ xem với thân phận của mình mà phát điên trên đường phố thì không những bị giới lính đánh thuê chê cười mà đến người dân bình thường cũng sẽ xua đuổi anh! Anh đã nghĩ đến tình cảnh như vậy chưa?”
“Satan, anh thật độc ác!” Robert căm phẫn nói.
“Không ác không phải đàn ông!” Trương Húc Đông nhếch khoé miệng: “Vào lúc anh lựa chọn làm kẻ địch với tôi, anh nên nghĩ đến kết quả này. Con đường tiếp tục sống anh đã đi hết rồi, nhưng chết như thế nào anh có thể chọn lựa.”
Robert nhắm chặt mắt, thở dài nói: “Làm hết những điều mà anh nói đi. Nếu Robert tôi mà khai ra thì không phải là đàn ông!”
“Tôi tán thưởng khí phách của anh, nhưng tôi muốn xem xem anh có thể cứng miệng đến lúc nào?” Đường Phi cười âm hiểm, cậu ta lấy ra từ chiếc rương bên cạnh một bộ dụng cụ tiêm truyền và bình thuốc màu xanh lục: “Anh biết đây là gì không? Những thứ đặt trong này đều là thuốc tôi mua về với giá cao, nghe nói không có người nào có thể chịu nổi một bình, mà nói thật, tôi chỉ là không nỡ dùng chứ không phải là không có cách trị anh. Lại cho anh một chút thuốc kích thích não bộ làm anh biến thành kẻ điên, tôi nghĩ anh sẽ thích đấy!”
Toàn thân Robert run rẩy. Loại thuốc này anh ta đã từng nghe qua, tên là “RYX”, chuyên môn dùng để đối phó với những kẻ ngoan cố, dựa vào loại thuốc này để thu được tin tình báo, Cục Tình báo của các nước đều có. Anh ta sớm đã nghe nói, không ngờ hôm nay được tận mắt nhìn thấy, hơn nữa còn phải tự mình trải nghiệm.
Nhìn Đường Phi một tay chuẩn bị thuần thục, cả người Robert run lên cầm cập. Người không sợ chết thì có, nhưng loại người này thường đều cần mặt mũi và tôn nghiêm, mà Robert chính là loại người này. Bạn đâm anh ta vài dao, cắt đi mấy miếng thịt anh ta sẽ không nhăn mày. Nếu để anh ta tiếp nhận kết cục như này, anh ta tuyệt đối không thể chịu đựng được.
“Chắc chắn anh chưa từng thử qua sự giày vò bên trong cơ thể. Ồ đúng rồi, còn cả não bộ nữa, cuối cùng bây giờ anh cũng sắp được thử rồi. Hi vọng kiếp sau anh sẽ không làm kẻ thù của chúng tôi nữa, bởi vì đây chính là một câu chuyện buồn!” Đường Phi cười đến quỷ dị, cậu ta bắt đầu lấy chút thuốc, sau đó lấy ra một con chuột bạch từ sau người, tiêm một ít thuốc vào người nó.
Một giây sau, con chuột bạch đau đến mức lăn lộn trên mặt đất, kêu “Chít chít” cực kỳ bi thảm, năm phút sau vẫn còn tiếp tục, Đường Phi đến gần đá nhẹ một phát kết thúc sinh mệnh của chuột bạch, sau đó đi về phía Robert.
Thấy Đường Phi đi về phía mình, tim Robert chưa bao giờ đập nhanh như vậy. Anh ta không biết thứ này tiêm vào trong cơ thể người thì sẽ thế nào, nhưng nhìn tình trạng của con chuột bạch, tên ngốc cũng có thể tưởng tượng được hậu quả, nhất định là còn khó chịu hơn so với chết, muốn thoát ra ngoài là không thể nào.
Robert biết, công hiệu của cái này so với hàng loại D càng nhanh hơn, bản thân anh ta căn bản là không chống cự nổi sự kích thích trong cơ thể, đến cuối cùng vẫn sẽ khai ra, mà ngược lại không có được cái chết tử tế, vội nói: “Được rồi, anh đừng qua đây, tôi khai.”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.