Rời khỏi nghĩa trang, Trương Húc Đông nhìn Trình Mộng Dao nói: “Dạo này tâm trạng của dì rất kém, có lẽ không cần tôi nhiều lời thì cô cũng nhìn ra được. Cô xin nghỉ phép ở trường học rồi dắt dì đi chơi cho khuây khỏa!”
Trình Mộng Dao gật đầu, tuy cô đã chấp nhận hiện thực nhưng lòng muốn lập tức vượt qua bước ngoặt này cũng không phải là chuyện dễ dàng gì, cô cũng cần thời gian.
“Hiện tại cô muốn đi đâu?” Sau khi hai người lên xe, Trương Húc Đông nhìn Trình Mộng Dao đang ngồi trên ghế phụ, hỏi.
“Không muốn đi đâu, cũng không muốn ở chỗ này!” Trình Mộng Dao nhìn các ngôi mộ san sát nhau ngoài cửa kính, nói. ?ra?g gì mà ha? ha? thế ﹟ ?R???R?? e?.v? ﹟
Trương Húc Đông bị ảnh hưởng bởi bầu không khí này, cũng không biết an ủi cô như thế nào. Vốn dĩ Trình Mộng dao đã lạnh như băng, giờ này lại càng lạnh hơn, giống như thế giới này nợ cô cái gì. Điều này làm Trương Húc Đông đau lòng, một người phụ nữ vừa ly hôn một năm trước thì năm sau lại biết thân thế vô nghĩa của mình, không hỏng mất là đã quá tốt rồi.
“Vậy cô theo tôi đi!” Trương Húc Đông nói, mà Trình Mộng dao cũng không từ chối. Lúc này đây, cô giống như một con chim nhỏ bị lạc hướng, một con thuyền nhỏ nhìn không thấy cảng, cảm giác bàng hoàng cùng bất lực cứ dây dưa trong lòng cô.
Trương Húc Đông thở dài, anh lập tức lái xe đến một hướng. Trên đường quốc lộ, Trương Húc Đông chạy rất nhanh nhưng cũng rất
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dac-chung-binh-do-thi-truyen-ky/652741/chuong-217.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.