Nghe thấy giọng nói mãnh liệt của cha mình, Tạ Nam lập tức nhảy đến trốn sau ghế sô pha, đúng là rồng sinh rồng phượng sinh phượng... Nhưng không bao lâu sau, sáu thuộc hạ của Tạ Hồng Bằng đã vòng lại nói: "Chưởng môn, người đã chạy rồi!"
Tạ Hồng Bằng gật đầu, ông ta nhìn những thuộc hạ này một lượt: "Điều động đủ mười anh em Hồng Diệp đến đây, nhất định phải tìm cho ra tay bắn tỉa này, tôi muốn biết người đứng sau lưng tên đó là ai!"
"Dạ!" Có người lập tức lấy điện thoại di động ra.
Trương Húc Đông đứng dậy từ chỗ nấp, đi đến cửa biệt thự xem viên đạn kia, anh dùng sức kéo viên đạn ra, đặt trong lòng bàn tay, nhíu mày nói: "Đây là đạn bắn ra từ khẩu M200 do M chế tạo."
Tạ Hồng Bằng cười khổ nói: "Không hổ danh xuất thân từ lính đánh thuê."
"Nói thằng ra thì đây vốn là điều cơ bản."
"Anh ơi! Anh không sao chứ?" Tạ Nam nắm lấy tay Trương Húc Đông hỏi han.
Trương Húc Đông ngây người ra vài giây, sau đó kinh ngạc nhìn Tạ Hồng Bằng đang đứng ở một bên thở dài: "Ôi, đứa nhỏ này!"
Thật ra với độ tuổi này, Tạ Nam chỉ đơn giản là tò mò với Trương Húc Đông thôi, không hề có suy nghĩ nào khác, giống như thấy món đồ chơi mình nâng niu nhất bị hỏng. Cô ấy vội quay đầu hỏi: "Cha, cha không bị thương chứ?"
Tạ Hồng Bằng cười bất đắc dĩ nói: "Cha không sao, nếu không có Trương Húc Đông ở đây, không biết giờ cha đã thành thế nào rồi."
"Cha đừng có nói
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dac-chung-binh-do-thi-truyen-ky/652704/chuong-180.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.