Cơn đau đầu này sẽ là một điều phiền phức đối với Trương Húc Đông trong tương lai. Người ta thường nói, bạn có thể vượt qua được nhiều người và nhiều việc, nhưng không thể vượt qua được bệnh tật trên người. Bệnh đến như núi sập, bệnh đi như kéo tơ. Hãy đặt mình vào vị trí của người bệnh thì sẽ hiểu được, nó không có liên quan gì tới địa vị cá nhân, danh tính hay tiền bạc của bạn cả.
Thực tế, nếu bệnh là ông trời, thì ông là người công bằng nhất với thế giới.
Trương Húc Đông nằm trên ghế sô pha, nhìn ngôi nhà cổ kính, ngôi nhà của ông bà trong trí nhớ mơ hồ của anh không có chút thay đổi nào.
“Từ khi Húc Đông mắc bệnh như vậy, bây giờ đứa nhỏ này giờ mới về đây, hỡi ôi…” Bà nội thở dài ngao ngán.
Trương Huyền Bưu đang nói chuyện điện thoại: “Cho bác sĩ Từ đến nhà tôi, vâng, bây giờ để ông ấy tới ngay lập tức!” Chỉ cần từ cách nói chuyện, nhìn thoáng qua cũng có thể thấy được sự uy nghiêm của vị tướng quân.
“Đó là cái gì?” Trương Húc Đông đột nhiên nhìn thấy trong góc phòng có một cái bệ thờ, không phải thần hay phật mà là bài vị, anh đứng dậy đi tới xem qua, lập tức nở nụ cười gượng: "Đây là bài vị cha mẹ cháu sao?"
“Bà của cháu làm đấy!” Trương Huyền Bưu lắc đầu cười khổ nói: “Từ xưa đến nay, người chết như đèn tắt, ông không tin có ma có thần, cũng không có nói với bà ấy là cháu vẫn còn sống, vì vậy tất cả đều đang
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dac-chung-binh-do-thi-truyen-ky/652697/chuong-173.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.