Cùng lúc đó, đổi thành Đường Phi đi tới, cậu ta cởi đao khỏi thắt lưng, khoa tay múa chân, quay đầu lại hỏi: “Các cậu nói xem tôi để cả vỏ đao có đứt được không?”
Trần Uy gãi đầu nói: “Không phải là cậu khoe khoang vỏ đao của cậu cũng rất nhanh à, hai chúng ta không phải là cá cược, chỉ cần vỏ đao của cậu cũng có thể như đao thì tôi mời cậu ăn một bữa ngon nhất thành phố!”
“Đao thì còn được, vỏ đao có cứng đến mấy cũng không được, dù sao cũng không có lưỡi đao!” Đỗ Phong lắc đầu: “Nếu như vậy, tôi mời cậu đến địa bàn náo nhiệt nhất quẩy cả đêm!”
“Hừ, anh đừng đưa anh Phi đi dạy hư nữa, tôi nói cho Hắc Hoàng nữ vương biết đấy!” Thiên Sứ trừng mắt nhìn Đỗ Phong.
Huyết Linh Lung lại gật đầu: “Hẳn là có thể, vỏ đao này tôi sờ qua rồi, không khác gì với đao thường!”
“Aizzzz, mẹ nó, chúng tôi không cược nữa!”
“Muộn rồi!”
Cuộc trò chuyện của mấy người làm Diệp Lợi Quần hoàn toàn suy sụp, môi run rẩy không ngừng, ngay khi Đường Phi cất giọng, vỏ đao chém xuống, một nửa chui vào cẳng tay của Diệp Lợi Quần, chạm vào xương cốt khiến mọi người kinh ngạc nhìn vỏ đao có phải là thật có thể cắt xương được không, Đường Phi khéo léo di chuyển, chỉ thấy toàn bộ cánh tay phải của Diệp Lợi Quần đã bị chặt đứt.
“Á…” Diệp Lợi Quần kêu lên một tiếng tê tâm liệt phế rồi lập tức ngất đi..
Nâng đao cứu hồn lên, mơ hồ có thể nhìn thấy máu trên vỏ đao từ từ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dac-chung-binh-do-thi-truyen-ky/652689/chuong-165.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.