Sau khi rời khỏi biệt thự, họ tiếp tục đi lang thang trong lối vào của Hồng Môn đường, có điều bọn họ tìm kiếm khắp nơi cũng không tìm thấy thứ bọn họ muốn, mà ngay rất nhanh bọn họ gặp một nhóm nhân viên bảo vệ khác.
Nhóm nhân viên bảo vệ này gồm bốn người, một trong số đó còn đang hút thuốc, miệng phàn nàn oán trách: “Con mẹ nó chứ, một tháng trực đêm ba mười ngày, ông đây buồn ngủ chết đi được!” Trong lòng anh ta rõ ràng là bất mãn không thôi.
Một bản vệ khác cười mắng: “Mẹ nó chứ, chúng ta là ca đêm, lúc ban ngày có thời gian mà chơi. Nếu không phải đường chủ xem chúng ta là nhân tài mà giữ lại, cậu con mẹ nó giờ còn đang ăn bùn trong tù đấy!”
Hai người khác gật đầu đồng ý.
Bốn nhân viên bảo vệ này đều mặc com-lê đi giày da, đầu trọc lóc, phản chiếu khi đèn rọi đang dao động, đôi giày da đen sáng loáng tạo nên tiếng bước chân "lộc cộc", trông rất kinh người.
“Nói thì nói vậy, nhưng mà đây là cửa đường của Hồng Môn, là bang phái lớn nhất Trung Quốc, ai lại không muốn sống đến đây tìm chết cơ chứ? Hơn nữa, chúng ta đều là tinh anh, để chúng ta ở đây gác đêm cửa đường không phải là con mẹ không trọng dụng nhân tài sao?”
“Cái đó…Không phải đại ca đã nói rồi đó sao, bốn anh em chúng ta đều là tinh anh, tuy tài ghệ bình thường nhưng đầu óc chắc chắn hơn người, nếu không đại ca cũng không đề chúng ta ngày tập đêm luyện!”
“Tập cái
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dac-chung-binh-do-thi-truyen-ky/652656/chuong-132.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.