Bang hội Hồng Môn, nằm trong một khu biệt thự ở khu phồn hoa nhất Tương Dương, sáng rực rỡ nhưng ít người có thể thấy, những trạm canh gác ẩn trong góc rất khuất, trông có chút kỳ quái, nhưng là thảm thực vật trong sân lại vô cùng tươi tốt.
Hai người Trương Húc Đông cùng Nam Cung Diệp sớm đã lăn ra bãi cỏ tươi tốt, bên cạnh họ là hai xác chết bị cắt cổ, đôi mắt tựa như mắt nơi âm phủ quan sát chuyển động xung quanh.
“Quả nhiên là bang lớn nhất Trung Quốc, một nhánh bang hội đã làm công tác bảo vệ còn nghiêm mật hơn cả trụ sở chính của bang phái thông thường!” Trương Húc Đông nói nhỏ.
Nam Cung Diệp gật đầu, nhìn những trạm canh gác bí mật khẽ nói: “Chúng ta mỗi người một bên, nếu như xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn vậy thì không cần ai phải lo cho ai, có thể chay được người nào thì hay người ấy!”
“Hỏa thần cũng có lúc sợ sao? Thế này không giống Hỏa thần tôi từng gặp!” Trương Húc Đông lấy khăn đen che mặt.
Nam Cung Diệp cũng che mặt lại: “Tôi chỉ nhắc nhở anh mà thôi, tránh cho chuyện xong anh lại cảm thấy tôi không nghĩa khí!” Dứt lời, lập tức cong người vọt vào bụi cỏ đến ở phía xa.
Trương Húc Đông mỉm cười, cũng sờ soạng về phía trước, lúc này đèn pha không nhấp nháy, nhưng cả nhánh bang Hồng Môn lại im như tờ, không thấy bất kỳ bóng người nào, cảm giác như đi vào pháo đài của bọn NHật trong phim kháng chiến.
Nhìn mấy chục tòa biệt thự, Trương Húc Đông không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dac-chung-binh-do-thi-truyen-ky/652654/chuong-130.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.