Mạt chược bị ném sang một bên, lúc này Trương Húc Đông mới nhận ra mình cùng với mười người trên bàn cơm vừa chơi mạt chược một tiếng đồng hồ rồi. Có lẽ là bởi vì anh mới suy nghĩ quá nhiều nên đầu óc rối tung cả lên.
Tuy nhiên ở đây không chỉ đầu óc Trương Húc Đông loạn lên đâu. Một lúc sau, người phục vụ ăn mặc như tiểu thư đi lễ cũng mang đến một mâm thức ăn ngon, Diệp Mặc Sở còn khoe khoang đây là do đầu bếp hàng đầu của bọn họ làm. Không thể ăn được ở nơi nào khác cả.
Lời này của anh ta chỉ để lừa gạt đứa trẻ ba tuổi. Người có tư cách ngồi xuống cái bàn này thì thứ ngon gì đi nữa cũng đã ăn rồi. Trương Húc Đông không có cảm giác thèm ăn, anh không biết sau khi ăn xong thì lại muốn làm gì. Bây giờ anh chỉ có một ý nghĩ, mau thoát ra khỏi chỗ này càng sớm càng tốt, trở về thành phố Ngọc là an toàn nhất.
Tuy nhiên những người khác lại không nghĩ vậy, Hoàng Kim Nguyên cùng những tên đàn em khác đang ngồi ở bàn bên cạnh. Bọn họ ăn như những con sói bị bỏ đói hàng tháng trời, nhưng đó không phải là điều làm người ta giật mình nhất.
Lực chú ý lớn nhất chính là người da đen Tarzan kia. Nhìn kích cỡ cơ thể của anh ta Trương Húc Đông đã biết ăn rất được, nhưng không nghĩ tới anh ta lại có thể ăn nhiều như vậy. Một người trực tiếp ngồi trên mặt đất, nhưng có thể nhìn thấy thân thể và cái đầu từ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dac-chung-binh-do-thi-truyen-ky/652643/chuong-119.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.