"Xin chào chú cảnh sát!" Hỏa Trư rất lễ phép mà chào hỏi, mấy cảnh sát cũng run rẩy chào lại.
Khoảng một giây sau, Hỏa Trư chộp lấy một cái mũ mà cảnh sát cầm trên tay, trán của cậu ta rất rộng, khuôn mặt nghiêm nghị, mang theo nụ cười bình thản, thiện chí nơi khóe miệng, tóc mai dài đến lông mày, đội mũ vào quả thật có vài phần chính trực.
Cậu ta mặc một cái áo lông màu đen không tay, dáng người rất khôi ngô, nhất là hai bờ vai rộng làm cho dáng người của cậu ta trông giống như một tam giác ngược, mặc một cái quần jean màu xanh da trời cũ nát, phía dưới là một đôi giày da đen bóng loáng long lanh, trên lưng cắm một cái búa đen nhánh, làm cho người ta có một cảm giác đẹp trai ngông cuồng không nói nên lời.
"Tôi, tôi..." Người cảnh sát chỉ về cái mũ vốn thuộc về mình, thế nhưng khi nhìn thấy ánh nhìn sắc lẻm của Hỏa Trư thì anh ta không tài nào nói nên lời.
"Lát nữa sẽ trả lại cho chú!" Hỏa Trư cười đi vào khu phía Nam thành phố, mà một ngàn người đông nghịt đi sát phía sau cậu ta, đội cái mũ cảnh sát, trông chẳng ra gì đến buồn cười.
"Ài, lão đại, phía trước chúng ta còn có mấy chục người nữa!" Phía xa, một thủ lĩnh chỉ về đội ngũ năm mươi người Hắc A mặc trang phục ngụy trang đi phía trước: "Hình như là quân nhân đấy!"
"Mẹ, quân nhân chó má gì, mày không thấy phía sau những đồng phục kia có thêu hai chữ "Long Bang" à? Mẹ kiếp, mười mấy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dac-chung-binh-do-thi-truyen-ky/652626/chuong-102.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.