Gần trưa, Trương Húc Đông và Vương Tử Khởi mới đi xuống lầu, lúc này trong phòng khách có khoảng 10 người đứng, ai cũng dùng loại ánh mắt đó nhìn bọn họ. Đàn ông đàn an như Trương Húc Đông không sợ cái gì cảm nhưng Vương Tử Khởi thì lại đỏ mặt, nói nhỏ với Trương Húc Đông: "Húc Đông, em trở về đi làm đây. Sáng nay đều do anh nên nghỉ còn chưa xin phép gì cả, trở về chắc chắn sẽ bị phê bình mất!" Giọng nói của cô không lớn, nhưng lại tên nhóc Ác Quỷ nghe thấy, cậu ta bèn lớn tiếng nói: "Chị dâu, em rất thân với cục trưởng của khu thành Nam, hay là để em gọi điện cho cục trưởng Lưu nhé. Chị ăn cơm xong rồi hãy đi!" Ác Quỷ nhìn thấy Trương Húc Đông cùng Vương Tử Khởi thân mật như vậy. Thanh âm của hai người ngày hôm qua làm cho bọn họ hỏng bét, còn không biết hai người này làm cái gì mới là lạ, cho nên cậu ta gọi chị dâu chắc chắn không sai. Vương Tử Khởi thấy tên nhóc Ác Quỷ này ăn mặc rất quy chuẩn, hơn nữa nụ cười còn thân thiện, vậy nên cũng không chán ghét cậu ta. Cô cười với cậu ta, Ác Quỷ thấy vậy lập tức vui vẻ ra mặt. Cậu ta xem Trương Húc Đông là anh trai ruột, vậy Vương Tử Khởi chính là chị dâu của cậu ta rồi. Tinh thần của mấy tên nhóc Đỗ Phong đều rất tốt, xem ra tối hôm qua sung sướng không ít. Bọn họ nháy mắt với Trương Húc Đông, giống như có điều muốn nói với anh vậy. Vương Tử Khởi thấy thế nên cũng không nán lại thêm, Trương Húc Đông đương nhiên cũng không ép buộc cô làm gì. Anh nhờ Ám Dạ đưa cô trở về đồn cảnh sát. Trần Uy đến gần Trương Húc Đông, vui tươi hớn hở nói: "Anh Đông, em đã nhờ người điều tra về chị dâu rồi. Không ngờ cha cô ấy lại là quan chỉ huy thứ hai trong thành phố. Nếu như anh có thể xác định được với cô ấy, sau này chúng ta có thể hiên ngang ở thành phố Ngọc rồi!" Trương Húc Đông cười nói: "Hóa ra có quan hệ như vậy, chuyện này với tôi, đúng là hết bất ngờ này đến bất ngờ khác. Đỗ Phong, Vương Thanh Thanh kia thế nào rồi?" "Căn bản suy sụp rồi, nhưng người phụ nữ này vẫn còn rất ương ngạnh, tối nay tiếp tục. Đây là băng ghi hình của đêm qua!" Đỗ Phong đưa đĩa CD cho Trương Húc Đông. Trương Húc Đông không nhận lấy, chỉ nói: "Thôi được rồi, nể mặt Tử Khởi mà thả cô ta ra đi, cảnh cáo cô ta nếu sau này còn phách lối như vậy, hoặc là muốn tìm phiền phức thì tung những hình ảnh trên CD này lên mạng. Để cho cô ta thân bại danh liệt!" "Hắc hắc, em biết phải làm sao rồi. Nhưng mà nữ cảnh sát này đúng thật là nhiều nước, em có hơi không bỏ được ấy chứ!" Trương Húc Đông bật cười, nói: "Thành phố Ngọc sẽ là của chúng ta!" Mọi người nhìn chằm chằm vào Trương Húc Đông, giống như là nhìn thấy tương lai tươi sáng phía trước vậy. Trong bữa trưa, Trương Húc Đông hỏi Huyết Lung Linh: "Lung Linh, bây giờ cô phụ trách công việc tình báo của Long Bang. Chắc cô đã nắm rõ các sự kiện rồi nhỉ, nói cho tôi biết gần đây thành phố Ngọc có thay đổi gì lớn không? Dạo này tôi bận việc trong công ty quá, còn chưa nói chuyện đàng hoàng với mọi người được!" Huyết Lung Linh đáp lời mà không cần ngẩng đầu lên, cô ta nói: "Sau khi Thanh Long Hội và Bảo Long Môn rút lui ra khỏi thành phố Ngọc, các đường khẩu của Hồng Môn cũng theo đó mà biến mất. Bang Tam Hợp cùng bang Cửu Đầu Xà đã rời đi cùng với Bảo Long Môn. Khi bang Cửu Đầu Xà quay trở lại đã bị chúng ta tiêu diệt hoàn toàn. Bây giờ ba băng nhóm lớn ở thành phố Ngọc chính là Long Bang của chúng ta, Vũ Môn cùng bang Vân Hỏa. Ba bang phái lớn hiện đang có quan hệ tốt, không có động tĩnh gì khác cả. Chỉ nghe nói rằng ở khu vực thành Đông có một thế lực mới xuất hiện, có biệt hiệu là 'Lão Điêu'. Nghe nói người này từng là một đại ca rất có thực lực của thành phố Ngọc. Hiện tại ngoài ba thế lực của chúng ta ra, những băng nhóm khác đều đã gia nhập với ông ta. Bản lĩnh kia có thể tưởng tượng được rồi đấy, thấp thoáng có thể vượt qua chúng ta trở thành băng đảng lớn nhất ở thành phố Ngọc này!" "Lão Điêu sao?" Trương Húc Đông nheo mắt lại, nghĩ đến cái tên này, anh nói: "Nói cho tôi biết về lai lịch của người này!" "Lão Điêu này sau khi trở thành đại ca lăn lộn trong giới này, người ta thường gọi ông ta là Điêu Vương. Chỉ có thế hệ trước mới gọi ông ta là Lão Điêu. Đã từng lãnh đạo Điêu Bang thống nhất thành phố Ngọc. Bởi vì có ảnh hưởng lớn nên có rất nhiều lão đại từng là đàn em của ông ta. Chỉ cần ông ta phất cờ lên, những băng nhóm kia sẽ quy thuận ông ta ngay. Người này lòng dạ độc ác, không có việc gì là không dám làm, có thể nói là rất nhiều nợ máu, không dễ đối phó!" Huyết Lung Linh nói về những thông tin gần đây. Trần Uy cùng Dũng Tử đều gật đầu, bọn họ là người ở thành phố Ngọc này nên đương nhiên biết Lão Điêu này. Tuy nhiên lúc Lão Điêu trở thành đại ca của thành phố này bọn họ vẫn còn đang học A, O, E thôi! Trương Húc Đông suy nghĩ một chút rồi nói: "Lão đại lỗi thời không có gì phải sợ cả, cứ để cho ông ta làm chim đầu đàn đi, nếu không được chúng ta có thể âm thầm giúp ông ta một chút!" Tất cả mọi người đều không rõ ý của anh, liền hỏi: "Anh Đông, có ý gì?" "Súng bắn chim đầu đàn, gần đây chúng tôi có hơi ầm ĩ, để cho bọn họ đi ra trước rồi lãnh đạn. Có bang Vũ Môn cùng bang Vân Hỏa ở đây, lúc trước chúng ta không có cách nào ra tay với các băng nhóm nhỏ kia, bây giờ có người giúp chúng ta tập hợp những băng nhóm này lại, đến lúc đó chúng ta có thể dẹp bọn họ một thể. Thị trưởng bên kia không thành vấn đề, hiện tại chúng ta còn có cục phó Vương, bọn họ đều sẽ giúp chúng ta!” Trương Húc Đông vừa hút một điếu thuốc vừa cười lạnh nói. Lúc này mọi người mới hiểu ra, Trần Uy bật cười nói: "Anh Đông nói đúng, bây giờ Long Bang của chúng ta ai cũng không sợ, chỉ sợ xử lý từng người một thì rất phiền phức. Lần này có người đến giúp tại sao chúng ta lại không làm chứ?" Ác Quỷ cười xấu xa nói: "Em nghe Vũ Cực nói Vũ Man Tử cũng có ý định rửa tay gác kiếm, chỉ cần chúng ta gây áp lực một chút thì đến lúc đó Vũ Môn nhất định sẽ sáp nhập vào chúng ta. Còn lại Băng Vân Hỏa chắc chắn không phải là đối thủ của chúng ta, đúng là tiền đồ sáng lạng mà!" Trương Húc Đông gật đầu, có thể trở thành lão đại của một thành phố, toàn bộ Trung Quốc cũng không có quá mười người, thật đáng mong đợi. Buổi chiều, Trương Húc Đông trở lại công ty, nhìn những tài liệu chưa xử lý kia mà nhức đầu. Chuyện này anh thật sự không giỏi, tuy nhiên cũng chỉ có thể nhắm mắt mà đọc, cứ kiên trì một tuần lễ như vậy. Vương Tử Khởi tranh thủ chút thời gian đến gặp Trương Húc Đông, thấy anh cố gắng như vậy cũng lộ ra vẻ vui mừng, nghĩ đến tương lai tốt đẹp hạnh phúc của bọn họ. Thế lực của Lão Điêu phát triển vô cùng nhanh chóng, chỉ trong vòng chưa đầy nửa tháng đã mò đến địa bàn của bang Vân Hỏa. Trong lúc nhất thời hai nhà đánh nhau đến khó dứt ra, tuy nhiên thực lực của Điêu Bang đúng là rất hùng hậu. Ba ngày đã ngốn hết một nửa số địa bàn của bang Vân Hỏa, khiến bang Vân Hỏa phải bắt đầu cầu viện Vũ Môn cùng Long Bang giúp đỡ. Vũ Man Tử nói thẳng ông ta già rồi, từ chối không muốn đánh đánh giết giết nữa. Hơn nữa ý tứ của ông ta rất rõ ràng, đó là muốn sắp xếp Trương Húc Đông lên chức. Khâu Vân không thể làm gì khác đành phải cầu xin Trương Húc Đông, Trương Húc Đông tự nhiên nhiệt tình tiếp đãi, đồng ý phái anh em đến giúp đỡ, tuy nhiên lực lượng chỉ có chừng mực thôi. Trong lúc nhất thời, Điêu Bang cùng với bang Vân Hỏa và Long Bang khó phân thắng bại, ai cũng không thể làm gì được ai. Trương Húc Đông tiếp tục phát triển sự nghiệp của anh, phương diện ma túy có Ác Quỷ quản lý khẳng định không có vấn đề gì cả. Mà lần trước anh trở về từ Las Vegas, cảm thấy cờ bạc có thể mang tới tiền bạc không hề chậm hơn so với ma túy, nên đã gọi điện cho cha nuôi, thuê năm cao thủ cờ bạc từ Las Vegas với rất nhiều tiền. Trương Húc Đông biết rằng những người này sẽ kiếm được rất nhiều tiền cho anh trong tương lai, vì vậy tiếp đãi họ rất nhiệt tình, chiêu đãi ở khách sạn năm sao. Quản lý một băng nhóm cùng một công ty, Trương Húc Đông bận rộn đến mức choáng váng đầu óc. Khoảng thời gian này anh gần như khó có lúc được nghỉ ngơi tốt. Sòng bạc dự tính đặt trên địa bàn của Vũ Môn. Đây cũng là vì anh muốn lấy lòng Vũ Môn, sau này Vũ Man Tử lui về thì đàn em của Vũ Môn cũng sẽ không tỏ ra lạnh nhạt với anh. Điều kiện là phải chia cho Vũ Man Tử một nửa số cổ phần. Sòng bạc không chỉ cần Hắc Đạo mà còn cần Bạch Đạo. Trương Húc Đông để cho Ác Quỷ đi thăm hỏi cục phó của văn phòng thành phố Vương Chính Phong, cha của Vương Tử Khởi. Có một câu nói rất hay "Thanh danh ba năm làm quan tri phủ bằng 100.000 lạng bạc". Dưới cái vòng luẩn quẩn này, Vương Chính Phong vẫn nhận 500.000 tệ tiền biếu của Long Bang cùng với thẻ VIP vào sòng bạc. Vương Chính Phong rất thưởng thức tên nhóc Ác Quỷ này, hơn nữa tên này rất biết điều, kín miệng. Thế nên ông ta đương nhiên "miễn cưỡng" đồng ý không gây phiền phức cho Long Bang. Sòng bạc ngầm "Ngũ Gia" lặng lẽ khai trương ở thành phố Ngọc. Ban đầu chưa đông đúc lắm, dù sao những tay cờ bạc đều chưa quen. Tuy nhiên Trần Uy mang theo mấy trăm đàn em trong bang bắt đầu phát tờ quảng cáo khắp phố phường, quảng cáo viết rất mơ hồ. Không phải người biết chơi nhất định xem sẽ không hiểu, phía dưới còn để lại số điện thoại. Rất nhanh sau đó có nhiều người chơi hơn, tuy nhiên cũng là người do Long Bang bí mật sắp xếp vào để trông nơi này đông đúc náo nhiệt thế nào. Hai tháng trôi qua, mọi việc gần như đã đi vào nề nếp. Tuy nhiên bang Vân Hỏa bên kia lại bị Lão Điêu đánh cho tơi tả, đoán chừng chưa tới một tháng nữa sẽ sụp đổ. Khâu Vân cũng nhìn ra được ý tứ của Trương Húc Đông và Vũ Man Tử, rõ ràng là muốn liên kết với nhau. Vì vậy anh ta đành phải cắn răng rút lui khỏi thành phố Ngọc, đi tới khu vực ngoại ô phía Đông. Sau khi bang Vân Hỏa rời đi, ba băng nhóm lớn rơi vào trạng thái yên tĩnh ngắn ngủi, duy trì thế cục của ba thế lực. Đương nhiên cũng bởi vì đã sắp đến Tết Nguyên Đán, nếu còn gây rối nữa thì người đối phó với bọn họ sẽ là quân đội. Tuy nhiên Trương Húc Đông nhận được một tin tức đáng tin cậy từ Huyết Lung Linh rằng, có kẻ đứng sau lưng Lão Điêu, là một người của tổ chức Hắc Đạo Nhật Bản, có tên là Lưu Xuyên Hội. Chuyện này làm cho Trương Húc Đông nghĩ đến người anh từng giết chết, Takukawa Matsumoto. Đối với lần này, anh đương nhiên gọi Trần Uy tới, tên nhóc này từng đại diện cho Vũ Môn làm ăn với Takukawa Matsumoto. Sau khi hỏi một chút, đúng như dự đoán, đó chính là bang hội này. Xem ra Lưu Xuyên Hội này vẫn chưa từ bỏ ý định ở thành phố Ngọc này. Như vậy có thể giải thích tại sao Điêu Bang lại có thể phát triển nhanh như vậy. Sau khi Trương Húc Đông đoán ra, anh lập tức đến tìm gặp Vũ Mạn Tử để bàn bạc. Cả hai người bọn họ đều biết mức độ nghiêm trọng của chuyện này, tạo lập một liên minh công thủ. Lần này không phải là chuyện đùa. Nếu như Điêu Bang thâu tóm thành phố Ngọc, thì tương đương với việc sẽ chắp tay dâng cho Lưu Xuyên Hội. Là một người mang dòng máu Trung Hoa trong người, ai cũng không muốn để cho chuyện như thế này phát sinh cả. Vốn là còn ba ngày nữa đến Tết Nguyên Đán, Trương Húc Đông muốn gọi cho Tưởng Khả Hân một cuộc điện thoại, để cô ấy tới cùng anh trải qua ngày lễ này. Dù sao lâu như vậy không để ý tới cô ấy, cơn tức giận của cô ấy chắc cũng đã tiêu biến rồi. Nói không chừng vừa nhìn thấy điện thoại của Trương Húc Đông tới đã lập tức khóc lóc vang trời đất ấy chứ. Trương Húc Đông nghĩ như vậy, mới vừa cầm điện thoại lên thì điện thoại di động của anh liền vang lên trước. Sau khi nhận máy lập tức nghe được âm thanh Trần Uy thở hổn hển báo cáo: "Anh, anh Đông, xảy ra chuyện!" "Mới vừa yên tĩnh chưa đến mấy tháng đã xảy ra chuyện lại rồi sao? Mẹ kiếp thật, nói đi, chuyện gì còn có thể để cho cậu gấp như vậy!" Trần Uy cũng không để ý đến lời đùa giỡn của Trương Húc Đông, liền nói: "Tối hôm qua có mấy người tới Ba Na Lạp mua hàng, sau khi mua xong lại ở trong phòng riêng cắn thuốc, rồi kéo các cô gái của địa bàn chúng ta đi ra ngoài. Dũng Tử đương nhiên không để cho bọn họ làm vậy, mới nói mấy câu qua lại đã đánh nhau!" "Đánh nhau không phải rất bình thường sao? Đây chính là chuyện cậu nói xảy ra đây à? Nói với mấy cô gái kia biết, đều là đi ra ngoài để kiếm tiền, muốn ra ngoài thì cứ ra ngoài, không muốn đi ra ngoài cũng phải giúp Long Bang chúng ta đối phó. Đừng có ở không rồi đi gây sự cho tôi!" "Nếu như chỉ thế thì em còn cần phải báo cáo với anh sao? Mấy tên kia đều là người của Điêu Bang, có một tên hình như là cháu ruột của Lão Điêu thì phải. Chuyện không có đơn giản như vậy đâu, Ác Quỷ dẫn người tới cùng bọn họ đàm phán. Ôi chao, anh ấy trở lại rồi!" "Trụ sở chính của Điêu Bang chính là khu thành Nam trước kia của Thanh Long Hội, khoảng cách với Ba Na Lạp ở Tây Giao này 100 cây số, bọn họ muốn đi chơi cũng không cần phải chạy xa như vậy! Chẳng lẽ các quán bar của bọn họ đóng cửa hết rồi à?" Trương Húc Đông biết chuyện sẽ không đơn giản như vậy, anh nói: "Cậu chờ đó, tôi lập tức tới ngay!"
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]