Đối với Trương Húc Đông đánh nhau chỉ là chuyện nhỏ nhặt, nhưng để làm chủ tịch một công ty lớn như thế này thật sự vẫn còn phải cố gắng nhiều. Gần đây ngay cả thời gian trở về trường kỹ thuật anh còn không có. Chỉ ngồi nhìn các văn kiện thôi là đã choáng váng rồi.
Vốn tưởng rằng có Đặng Quân rồi thì mình không cần quan tâm nữa, nhưng người này chuyện gì cũng hỏi ý kiến của Trương Húc Đông cả. Thời điểm khi Trương Húc Đông không thể chịu đựng được nữa, Đặng Quân mới cười nói: "Anh Đông, đây là ý của Vũ gia, ông ấy nói mình lớn tuổi, sau này thiên hạ là của những người trẻ tuổi, để anh trở thành một đại ca kiêm chủ tịch chân chính từ ngoài vào trong. Sau này còn đưa các anh em ở thành phố Ngọc này ra ngoài xông pha nữa."
Trương Húc Đông không phải kẻ ngốc, Vũ Man Tử đã nói như vậy. Thêm vào đó ông ta không tiếp tục phát triển Vũ Môn của mình, như vậy khẳng định cũng có ý muốn sáp nhập lại. Chỉ là ông già này quá khôn ranh rồi. Trương Húc Đông sớm muộn gì cũng muốn chấn chỉnh lại toàn bộ thành phố Ngọc, cho nên cũng không cần phải xé rách mặt mũi nhau làm gì. Bởi vậy anh đành phải yên ổn mà học tập. Nhờ vào người khác vĩnh viễn cũng không thể bằng tự mình được.
Công ty giải trí của Trương Húc Đông đương nhiên nghĩ đến hai người, một người là Chu Tử Đồng, một người khác là Đới Tử Lâm. Nếu hai người bọn họ có thể gia nhập công ty của
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dac-chung-binh-do-thi-truyen-ky/652616/chuong-92.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.