Chương trước
Chương sau
Một tháng sau, Trương Húc Đông vui vẻ nhảy nhót như không có chuyện gì xảy ra, trên ngực cũng chỉ nhiều thêm một vết sẹo mà thôi. Tuy nhiên băng nhóm bí ẩn kia vẫn chưa có tung tích, cuối cùng quả thực không tra ra được gì. Nhưng xem ra là có liên quan đến một băng nhóm người Nhật có tên là Thần Hồn Bang.
Trương Húc Đông thầm mắng sớm muộn gì anh cũng sẽ mang anh em đến đất nước Nhật Bản kia của bọn chúng, anh còn chưa đánh cho bọn họ biết điều đâu. Tuy nhiên hiện tại anh không có nhiều thời gian như vậy. Bởi vì bang Mã đã xảy ra chuyện, lúc trước anh cùng Chu Đại Thánh ở đó, không có ai dám đến gây sự cả. Cho dù có đến quậy phá cuối cùng cũng sẽ bị chém trở về.
Sau khi biết được bọn họ nằm viện, toàn bộ người của lão Mã đều bị đánh tơi tả. Hình như có một người nào đó của băng nhóm có tên là Cửu Đầu Xà làm. Bây giờ lão Mã đã đi trốn, nhận được điện thoại của ông ta, Trương Húc Đông lập tức đi qua xem thử. Có thể giúp đỡ được gì thì giúp. Nếu không vực dậy được thì để cho các anh em của Long Bang đến đoạt địa bàn của lão Mã vậy. Anh lại bắt đầu đi tìm một lão đại mới.
Mang theo rất nhiều suy nghĩ như vậy, Trương Húc Đông gặp Lão Mã. Lão Mã cũng không giống như anh nghĩ rằng ông ta bị người ta chém hay thế nào đó. Mà chỉ ẩn náu trong một ngôi làng nhỏ ngoại ô thành phố Ngọc. Thấy anh đi vào liền ném qua một điếu thuốc, nói: "Đại Đông hồi phục không tệ lắm!"
Trương Húc Đông châm thuốc, hỏi chính xác chuyện gì đang xảy ra.
Lão Mã kể mọi chuyện lại một lần, phần lớn vẫn là chuyện địa bàn. Mà bang Cửu Đầu Xà này hình như có bang Tam Hợp hỗ trợ, ông ta mắng: "Chết tiệt, đám sâu bọ nhỏ này lại dám động vào ông đây, ông đây không giết chết bọn họ vậy thì chữ Mã sẽ viết ngược lại! "
Chu Đại Thánh, người đến sớm hơn Trương Húc Đông, đang ngồi uống sữa chua bên cạnh, liếm khóe miệng nói: "Lão đại, ai chọc ông chúng tôi trực tiếp xử ngay. Giết mấy trăm tên đàn em kia cũng vô dụng, bằng không cứ giết chết tên đầu xỏ lão đại của Cửu Đầu Xà là được!"
"Giết đám sâu bọ đó hả? Tôi biết thân thủ của cậu không tệ, nhưng băng Cửu Đầu Xà này đã lăn lộn trong giới giang hồ đã lâu. Hơn nữa bọn họ còn có súng, cho dù có đến bốn người như hai cậu cũng chưa chắc có thể giết chết bọn họ, đương nhiên..."
"Gì cơ?" Trương Húc Đông hỏi.
Trương Húc Đông cũng không muốn mãi làm đàn em của lão Mã. Hơn nữa muốn tiến vào nội bộ của ba băng nhóm lớn thì phải giẫm lên xác của những nhân vật lót đường này là tốt nhất. Đến lúc đó ba băng nhóm nhất định sẽ tranh nhau cướp anh về tay mình.
"Trừ khi các cậu có cơ hội tốt, hôm nay mấy ông già kia đến cướp địa bàn màu mỡ của chúng ta. Nhất định sẽ tới "Sảnh Lăng Tiêu", chỉ có thể là nơi đó!" Lão Mã tức giận nhép miệng, trông như đang ăn gì đó, nhưng thực chất trong miệng ông ta không có gì cả.
"Sảnh Lăng Tiêu sao? Thật sự có nơi như vậy à?" Chu Đại Thánh kinh ngạc nói
"Mẹ nó, đó là một nhà hàng cao cấp đấy!" Lão Mã rút súng sau lưng, nói: "Có lẽ chúng ta thật sự có thể giết chết bọn họ!"
Trương Húc Đông đã có sẵn trong đầu một kế hoạch, anh nói: "Lão đại, loại chuyện nhỏ này không cần ông phải ra tay đâu, cứ giao cho tôi và Đại Thánh. Chúng tôi bảo đảm ngày mai ông sẽ nghe tin về cái chết của bọn họ."
Lão Mã suy nghĩ một chút, thấy như vậy cũng có lý. Mới vừa rồi cũng là đầu óc nóng lên, ông ta là lão đại sao có thể đi mạo hiểm được, bèn gật đầu nói: "Đại Đông nói không sai, giết chết mấy tên ngu xuẩn này cần gì tôi phải ra tay. Vậy thì tôi giao cho hai cậu đi giết chết anh ta!"
"À đúng rồi, các cậu là cánh tay phải của tôi, nếu làm được thì làm. Còn nếu không được thì chúng ta nghĩ cách khác!"
"Cám ơn lão đại đã quan tâm, chúng tôi sẽ cẩn thận!"
Trương Húc Đông và Chu Đại Thánh nhìn nhau cười, xem ra lão Mã này vẫn sợ bọn họ xảy ra chuyện. Vậy thì địa bàn của ông ta nhất định sẽ xong đời rồi. Sau khi lão Mã rời đi, Trương Húc Đông hỏi: "Đại Thánh, cậu có thể điều động bao nhiêu người?"
Chu Đại Thánh thoải mái suy nghĩ một lúc, nói: "Người của tôi nhiều lắm, anh cần bao nhiêu thì cứ nói!"
Trương Húc Đông lắc đầu, nói: "Hai người chúng ta mỗi người một nửa. Như vậy thì cậu một trăm, tôi một trăm, tối liên lạc lại sau!" Trương Húc Đông mặc kệ Chu Đại Thánh kêu la, lập tức rời đi.
Chu Đại Thánh nghĩ gì Trương Húc Đông biết, nếu dùng hết toàn bộ người của anh, đến lúc đó bang Mã sẽ không là tâm phúc của anh nữa. Anh còn phải ở bên trong khuấy động. Hơn nữa một khi thế lực lớn, anh nhất định phải tiến vào ba bang phái lớn trước. Trương Húc Đông tuyệt đối sẽ không bao giờ để cho loại chuyện này xảy ra. Lấy suy nghĩ tùy cơ ứng biến của lính đặc công, vẫn chưa có người nào có thể tính toán qua anh được cả.
Trên đường rời đi, Trương Húc Đông gọi Ác Quỷ: "Bận rộn gì sao?"
“Gần đây an ninh nới lỏng, đêm qua có một băng nhóm nhỏ đến cướp địa bàn của chúng ta. Một đám nhãi con còn muốn động vào Long Bang của chúng ta... À, đúng rồi, anh trai gọi có chuyện gì sao? "
"Ồ, tên nhóc con nhà cậu rốt cuộc cũng không dài dòng nữa nhỉ, chọn 80 anh em trong bang ra cho tôi, cần loại liều mạng ấy!"
"Chuyện này sao? Được rồi, bây giờ Bang Hội của chúng ta có gần 1000 anh em, khi nào thì anh cần?"
"Bây giờ cậu chọn cho tôi đi, tôi đến "Ba Na Lạp" tìm cậu ngay!"
"Được, bọn em đợi anh!"
Trương Húc Đông đến Ba Na Lạp, gọi mấy tên nhóc của Đỗ Tiêu đến. Để cậu ta chọn khoảng 20 tinh anh của Sát Thiên đến. Trong một trăm người đó dù sao cũng phải có vài nhân vật lợi hại.
Hôm nay Ba Na Lạp không mở cửa, bên trong lại đầy những đàn em vạm vỡ mặt đầy sát khí. Đây là người do Ác Quỷ lựa chọn, cộng thêm Trần Uy, Dũng Tử và Ác Quỷ. Tất cả mọi người đều ăn mặc chỉnh tề khác thường, cùng một màu đen, khiến cho những tên đàn em khác đi vào phải nhìn bằng một ánh mắt ghen tị.
"Anh Đông!"
"Lão đại!"
Sau khi Trương Húc Đông bước vào, tất cả mọi người đều gọi tên anh. Trương Húc Đông hài lòng gật đầu, nói: "Mọi người tìm chỗ ngồi trước đi, tôi sẽ nói một chút về hành động lần này."
Trương Húc Đông nói một vài điểm chính khái quát, tất cả mọi người đều gật đầu tỏ ý hiểu. Dáng vẻ cũng không nôn nóng lắm. Qua một lúc sau, tên nhóc Trương Nhất Đao mang theo 20 người của tổ chức Sát Thiên tới. Vẻ mặt của bọn họ đối với mọi thứ trên đời này vẫn luôn khinh khỉnh, nhưng vẫn buộc phải giả vờ một chút.
"Anh Đông!" Trương Nhất Đao gọi Trương Húc Đông, anh chàng này dường như đã trở thành một người hoàn toàn khác. Ai bảo cậu ta lại là người mà Hắc Hoàng huấn luyện ra chứ, khí chất dũng mãnh trên người cậu ta khiến Trương Húc Đông thầm gật đầu.
"Nếu người đã đến đây cả rồi, vậy thì trên đường đi có gì không biết tôi sẽ nói. Trước tiên lấy cho ông đây 5, 6 chiếc xe van tới, nhớ mang theo người nữa!"
Trần Uy đứng dậy vẫy tay nói: "Đi thôi anh em!"
Mỗi người đều mang theo vũ khí riêng, 6 chiếc xe van lớn, hơn mười người ngồi lên cũng không chật chội. Đợi đến khi trời tối thì bắt đầu lên đường.
Trương Húc Đông ngồi trên chiếc xe kia, chen lấn với 20 thành viên của tổ chức Sát Thiên. Những người này đều là cao thủ, hơn nữa bọn họ tuyệt đối cũng đã từng giết rất nhiều người. Ngay cả tên nhóc Trương Nhất Đao này cũng đã giết chết không ít lão đại. Những người này đều đã kinh qua không ít xương máu, Trương Húc Đông đương nhiên không thể xem bọn họ là đàn em bình thường được.
Trong tay Trương Nhất Đao thực sự đang cầm một cây đao, mà cây đao này còn to gấp đôi mã tấu bình thường. Hơn nữa còn không có bọc đao. Trương Húc Đông hỏi cậu ta tại sao lại như vậy, anh chàng này kiêu ngạo vênh mặt nói: "Anh Đông, anh có biết cái gì gọi là Đao Vô Phong ngang dọc thiên hạ không?"
Trương Húc Đông giáng cho cậu ta một cái tát sau ót, có phải anh chàng này đã xem quá nhiều phim truyền hình rồi không nhỉ? Lúc anh chuẩn bị dạy dỗ thì điện thoại di động của anh chợt vang lên.
"Đại Đông, 100 người anh đã nói đâu rồi? Mẹ nó bây giờ một cái bóng cũng không thấy ai cả, các anh không phải lừa ông đây đấy chứ?"
"Mẹ nó, để ông đây khô tóc đã chứ, các cậu đâu rồi?"
"Tôi ở đối diện Sảnh Lăng Tiêu rồi đây."
Trương Húc Đông nhìn bảng hiệu đèn LED xuất hiện phía xa, nói: "Chờ một chút, tôi cũng sắp đến!"
Chưa đầy ba phút, hai băng nhóm đã chạm mặt trực diện. Đó là một nhóm đàn ông mặc vest và đeo cà vạt, người cầm đầu là Chu Đại Thánh. Bọn họ cầm mã tấu, dài hơn mã tấu bình thường một chút, nhưng chắc chắn không dài như thanh đao của Trương Nhất Đao kia. Tuy nhiên vẻ mặt của mỗi người đều lộ ra sát khí nguy hiểm.
Trương Húc Đông chế nhạo, nói: "Mẹ kiếp, không phải cậu mang theo công chức đến đấy chứ?"
"Cút, ông đây mang theo đều là những người tốt nhất. Ngược lại, những người anh mang theo đều rất bình thường ấy, người khổng lồ đợt trước đâu rồi?"
"Không cần phải dùng đến vũ khí lợi hại của ông đây, bọn họ thôi cũng đủ để dọa cậu rồi!"
"Ồ, tôi rất mong đợi đấy!"
Hai băng nhóm lại nhanh chóng tách ra, Trương Húc Đông nói với những người phía sau: "Các anh em, vừa rồi tất cả đều là người của chúng ta. Lát nữa nữa đừng đả thương nhau, sau khi tôi đi vào, thấy người cứ chém ngay. Cho dù bọn họ là người của ai, tôi cũng không muốn chừa lại người nào cả. Nửa tiếng sau, tất cả tập trung lên xe, rõ chưa?"
"Vâng thưa anh Đông!" Sắc mặt của những đàn em kia bắt đầu trở nên dữ tợn.
Trương Húc Đông từ cửa trước đi vào, Chu Đại Thánh từ cửa sau đi vào. Vừa bước vào trong, không ai nói lời nào, Trương Húc Đông trực tiếp chém bay hai người bảo vệ trước, những người khác đi vào theo sau như sóng trào.
Vừa lúc chạm mặt nhau trong đại sảnh đã nhuốm đầy máu, Chu Đại Thánh cười hắc hắc nói: "Để lại vài người canh cửa, cho dù là kẻ nào cũng không được phép đi ra ngoài. Nếu dám chạy đi ông đây sẽ băm nhỏ JJ của cậu ta ra 100 lần!"
"Haha, anh Thánh cứ yên tâm đi!" Không thể không nói, những phần tử trí thức mà Chu Đại Thánh mang tới ra tay rất dứt khoát, không còn lại ai đứng trong trong đại sảnh hỗn loạn này ngoại trừ người của bọn họ cả.
Sau khi mệnh lệnh được đưa ra, bọn họ để lại mười mấy người ở lầu một, những người còn lại bắt đầu xông lên lầu hai. Bởi vì hôm nay nơi này đã bị bang Cửu Đầu Xà bao toàn bộ, hơn nữa nơi này cũng là của bọn họ. Cho nên bên trong không có một ai từ ngoài vào cả. Cứ thấy là chém ngay. Đợi sau khi nhóm người lên lầu hai trước, Trương Húc Đông cùng Chu Đại Thánh mới châm thuốc rồi chậm rãi theo sau.
Trong lúc nhất thời, những tiếng gầm rú cùng tiếng la hét chói tai liên tục phát ra từ những căn phòng phía trên truyền đến, giống như thể ở địa ngục vậy.
200 người đã chuẩn bị sẵn, đi vào đó giống như thu hoạch lúa mì vậy. Mỗi nơi đi qua đều có người ngã xuống, trên mặt đất ngoại trừ máu tươi ra thì cũng chỉ còn lại thi thể cùng những tay chân gãy nát. Máu tanh chảy xuống theo lỗ thoát nước, Trương Húc Đông hít mạnh một hơi khói, tiếp tục đi lên.
Ở trên lầu hai, lầu ba lúc này, có khoảng hơn 20 người mặt đỏ bừng vì say rượu, xách theo mã tấu, thấy nhóm người Trương Húc Đông lập tức trực tiếp xông lên, gào thét xông tới.
Không biết vì rượu mạnh nên bạo gan, hay là bọn họ thực sự có thực lực, tuy nhiên cho dù bọn họ có lợi hại đối với người bình thường đi nữa, thì dưới tay những đàn em của Trương Nhất Đao, thanh Đao Vô Phong kia vừa vung lên đã thấy đầu lìa khỏi cổ. Máu phun ra như suối, mà đám người của tổ chức Sát Thiên ai cũng giống như Tử Thần vậy, bổ đao về phía đối phương. Những người vào tay bọn họ đều giống như một trò đùa vậy, toàn bộ đều bị giết chết.
"Tìm lão đại của Cửu Đầu Xà gì đó ra đây, ông đây chuyển nhà cho anh ta!" Trương Húc Đông cảm nhận được mùi thức ăn cùng mùi máu tanh tỏa ra từ cả nhà hàng. Trái tim chết chóc lại bắt đầu không an phận nhảy cẫng lên.
"Các anh em, tôi có thể tha thứ cho mọi người nếu bọn họ còn sống. Nhưng nếu bọn họ vẫn có thể đứng vững, vậy thì tôi sẽ rất buồn đấy, nhanh chóng giải quyết đi!" Chu Đại Thánh bước vào phòng riêng, tiện tay cầm một miếng thịt kho trên bàn bỏ vào miệng. Lập tức cậu ta phát hiện ở dưới đất có một tên đang giả chết. Người này tuy thông minh nhưng lại không gặp may lắm đấy. Chu Đại Thánh rút từ trong ngực cậu ta một thanh mã tấu, vẻ mặt của người kia lập tức sững sờ.
Sau đó Nhất Đao đi qua, không quan tâm đến vết máu trên mặt, dùng đôi tay nhuốm máu bốc một miếng thịt kho, nói: "Đại Đông, anh có muốn một miếng không, món thịt lợn kho trong nhà hàng này ngon thật đấy. Lần sau mời mọi người ăn cơm ở đây được đấy!"
Trương Húc Đông lắc đầu, giờ phút này, tất cả mọi người ở lầu hai đều đã nằm rên rỉ đau đớn trên mặt đất. Đột nhiên có tiếng "Rầm! Bang!" vang lên. Hai tiếng súng phát ra từ trong góc của phòng riêng, lập tức có hai người mặc vest ngã xuống, nhưng đều là người của Chu Đại Thánh.
"Mẹ kiếp, dám giết người của ông đây!" Chu Đại Thánh mắng to một tiếng, sau đó phất tay về phía đám đàn em, lập tức có người tới đưa cho cậu ta một khẩu súng. Súng này Trương Húc Đông biết rõ, phía dưới có một cái đĩa đó chính là băng đạn, súng tiểu liên tự động. Xem ra tên nhóc này cũng mang theo loại vũ khí thần thánh này, mọi chuyện thú vị đặc sắc rồi đây.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.