Chương trước
Chương sau
Ba giờ sau, Trương Húc Đông cũng biết ai là người đã đánh Bá Vương thành bộ dạng kia. Anh đã làm cho Chu Đại Thánh phục tùng rồi. Thủ đoạn đương nhiên giống như dùng lính đánh thuê thẩm vấn tù binh, đừng hỏi tại sao lại thế, giống như Dũng Tử đã từng nói, đó là trực giác. Trương Húc Đông cảm thấy tên này trong lòng có quỷ, còn chưa dùng vài chiêu mà tên này đã thú nhận ngay.
Trương Húc Đông biết bí mật của Chu Đại Thánh, cũng không phải là loại lưu manh lăn lộn ở thành phố nhỏ gì, cậu ta là người của Thị trưởng Vương Thế Cường, đến chỗ này của lão Mã để nằm vùng. Mục đích chính là muốn hiểu rõ trật tự của giới Hắc Đạo ở Tây Giao này, từ đó có thể tiêu diệt những tên đầu sỏ kia, khôi phục lại hòa bình của vùng ngoại ô phía Tây này trong một sớm một chiều.
Đương nhiên, Trương Húc Đông cùng cậu ta đạt được nhận thức chung. Nếu Chu Đại Thánh muốn bảo vệ trị an, vậy thì nhất định phải hợp tác với nhau. Tuy nhiên điều mà Trương Húc Đông không thể ngờ tới là gia thế của Chu Đại Thánh lại rất tốt. Ông nội của cậu ta lại là một nhân vật lớn trong quân đội.
"Nếu như lần này tôi có thể lập công, sau này cho dù có lăn lộn với chính phủ hay quân đội thì cũng sẽ như cá gặp nước!" Châu Đại Thánh xoa bụng, vẻ mặt tràn đầy đau khổ hướng về tương lai.
Trương Húc Đông nói: "Tôi sẽ giúp cậu, nhưng cậu cũng phải giúp tôi, tôi không muốn giống như Vương Thế Cường trước đây, chỉ mấp máy môi mà không có hành động thiết thực!"
"Ố ồ, xem ra hành động của tôi là đúng, nếu như tôi không đánh Bá Vương, chắc chắn anh sẽ không chủ động ngửa bài với tôi đâu!"
"Mẹ kiếp nhà cậu, ông đây mặc kệ cậu dùng biện pháp gò, phải giúp tôi làm cho Bá Vương sớm khỏe, đây coi như là tôi nợ ông ta!"
"Nếu anh đã nói như vậy rồi, thế thì tôi cũng nghĩ ra vài biện pháp!"
Chu Đại Thánh nhanh chóng đưa ra giải pháp, một tuần sau, Khô Lâu gọi điện nói với Trương Húc Đông rằng nội thương của Bá Vương đã lành hơn phân nửa, ngoại thương gần như không có. Tổng thể mà nói là do công lao của Chu Đại Thánh đã gọi thầy giáo già trường Y Khoa đến, nhưng tất nhiên Khô Lâu vẫn nghĩ rằng đó là do Trương Húc Đông tìm.
Theo thường lệ, sau khi kết thúc giờ học buổi chiều, Trương Húc Đông lại biến thành người của lão Mã bên này. Gần đây đám người của lão Mã tự xưng là Bang Mã, địa bàn tương đối nhiều. Hôm nay Trương Húc Đông nhận được điện thoại của lão Mã gọi tới, nói có chuyện quan trọng. Lúc đến nơi thấy cả Chu Đại Thánh cũng ở đó.
Trương Húc Đông đẩy cửa đi vào, nhìn thấy Chu Đại Thánh đang ngồi hút thuốc với Lão Mã, dáng vẻ trông giống như đang khao khát muốn làm đại ca vậy. Trương Húc Đông dám cam đoan nếu tên này lăn lộn trong giới nghệ thuật, anh nghĩ cậu ta sẽ là một ảnh đế chứ chẳng đùa. "Đại Đông, đến sớm quá vậy!"
"Sớm cái rắm, sinh hoạt ban đêm của lão Mã giờ sắp bắt đầu rồi đấy!" Trương Húc Đông trực tiếp ngồi trên ghế sô pha châm một điếu thuốc.
Chu Đại Thánh đứng dậy ngồi vào bên cạnh Trương Húc Đông, nói: "Nghe nói ông ta tìm chúng ta có chuyện, anh có biết là chuyện gì không?"
"Không biết!"
Mười phút sau, lão Mã ngậm một điếu xì gà trong miệng đi vào, tuy nhiên biểu cảm trên mặt lại khác thường. Hai người Trương Húc Đông đứng lên chào hỏi: "Lão đại!" Xét cho cùng, bọn họ đều là những người chuyên nghiệp, làm đàn em của người ta cũng phải làm cho ra hồn.
Lão Mã gật đầu, ngồi xuống trước nói: "Các cậu cũng ngồi đi!"
Không ngờ, còn chưa đợi bọn họ hỏi, Lão Ma đã lấy ra một xấp tài liệu từ trong ngực ra, bên trong còn có kèm theo ảnh chụp, ông ấy nói: "Giao cho các cậu một nhiệm vụ, giết mấy người trong này cho tôi, dám cướp đàn bà của ông đây, thật là chán sống mà!"
Trương Húc Đông lấy một bức ảnh xem, cũng biết là chụp lén, tuy nhiên bốn người trên đó đều là những thanh niên trạc tuổi anh, dáng dấp không tệ lắm. Không biết rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra, nhưng nhìn sắc mặt xanh mét của Lão Mã, có thể mơ hồ thấy được đầu của ông ta cũng là màu này.
"Đây là muốn khảo sát các cậu thử, làm cho đẹp một chút, không lâu nữa ba bang phái lớn sẽ mở tiệc mời tất cả các đại ca, tôi sẽ đưa các cậu đi!" Nói xong, lão Mã bỏ đi với vẻ mặt không vui lắm.
Chu Đại Thánh nhìn hình ảnh bốn người này, hỏi: "Này, mấy người này anh động thủ hay là tôi động thủ?"
Trương Húc Đông bật cười, nói: "Cậu đã từng giết ai chưa? Cái loại dùng dao, đâm vào tóe máu khắp nơi ấy."
"À." Châu Đại Thánh cười lạnh nói: "Tôi còn ăn cả trẻ sơ sinh nữa là!"
"Mẹ nó, đồ cầm thú!"
Ban đêm, gió nổi lên, ánh sáng của đèn neon gần như át đi cả nguồn sáng của ánh trăng nhỏ. Giữa ngọn đèn trên đường quốc lộ ít người lui tới, thời tiết tháng 11 đang dần dần chuyển lạnh, Trương Húc Đông mặc một bộ quần áo dệt màu xanh lam, làn gió buổi tối khiến anh không nhịn phải được kéo khóa áo khoác màu đen lên cổ.
Chu Đại Thánh ăn mặc rất bảnh bao với chiếc áo khoác ngoài lớn màu đen. Buổi tối mà cậu ta vẫn còn đeo kính râm, nhưng cậu ta biết mình muốn làm gì. Mang thêm một đôi giày thể thao, đóng giả hệt như hai tên trợ lý vậy.
Hai người đang ngồi trong một quán rượu nhỏ, uống rượu trắng nóng hổi, lâu lâu lại bỏ vào miệng một hạt đậu phộng. Không chớp mắt nhìn chằm chằm vào quán cà phê Internet ở bên kia đường, đã năm giờ rồi, mấy tên đó sẽ không chết ở trong quán Internet kia rồi đấy chứ?
Chu Đại Thánh nhấp một ngụm rượu, mắng: "Mẹ nó, ở đây vui thế à? Bằng không chúng ta bịt mặt đi vào xong làm thịt bọn họ đi, nhanh về mở điều hòa nghỉ ngơi nào!"
Trương Húc Đông nói: "Nơi này có camera giám sát, trong tài liệu có nói mấy tên nhóc này có quan hệ với người trong giới này. Cho nên mới để cho chúng ta làm chuyện thần không biết quỷ không hay thế này. Tôi sợ chúng ta che mặt đi vào có khi bọn họ ở nơi nào cũng tìm không được ấy chứ. Kết quả rước lấy chỉ có thể gặp cảnh sát mà thôi."
"Được rồi được rồi, cậu nói đúng lắm, được chưa?" Chu Đại Thánh châm thuốc, gọi vào không trung: "Ông chủ, thêm một cân rượu trắng cùng ít đậu phộng nữa!"
Uống được nửa cân rượu, anh nhìn thấy mười mấy thanh niên bước ra từ quán Internet, mỗi người ngậm một điếu thuốc nhỏ trong miệng, trông dáng vẻ vô cùng ta đây, không biết đang nói đùa chuyện gì. Tuy nhiên từ lúc bốn người đi phía trước kia chấm mút đàn bà của lão Mã, bọn họ sẽ phải chết rồi.
"Mẹ nó, còn nói băng nhóm của mình lợi hại mạnh mẽ các kiểu, đụng đến ông đây sẽ trực tiếp giết trong nháy mắt ấy chứ. Chặn ở ngoài cửa của bọn họ ông ta còn không dám đi ra ngoài nữa là. Thế mà còn được gọi cái gì mà băng đảng đệ nhất thiên hạ, ở trước mặt tôi đây chỉ là một cái rắm mà thôi!" Một trong bốn người đi trước kia rõ ràng là tên cầm đầu, vừa cười vừa mắng, đi về phía hai người Trương Húc Đông đang ngồi.
"Lão đại, ở trong game băng đảng Nhất Điểm Hồng của chúng ta là số một ấy chứ!" Những người ở phía sau kiêu căng phách lối nói: "Giết bọn chúng, làm nổ nhiều trang bị như vậy, nếu bán đi có thể bán được một trăm vạn đấy!"
"Mẹ nó, trong game cái gì, ở trong thực tế Nhất Điểm Hồng của chúng ta cũng là số một giới Hắc Đạo, ha ha..." Một trong bốn người kia cười to nói..."
một người khác trong số bốn người đó cười.
"Haha, vẫn là Bính Tử nói lời dễ nghe. Đi nào, tối này đến quán bar Không Thần chơi, nghe nói gái chỗ đó không tệ!"
"Lão, lão đại à, nghe nói chỗ đó cực kỳ sang chảnh!"
"Mẹ kiếp, tên nhóc nhà cậu lo lắng cái gì, ông đây có tiền, cứ chuẩn bị đi theo ông đấy ăn uống thỏa thích nào!"
Mười mấy người trẻ tuổi đi về phía hai người Trương Húc Đông, Chu Đại Thánh cười to nói: "Muốn đi tìm mấy cô em vui đùa à? Đúng là rất tốt. Nhưng mà, xem ra hôm nay các cậu không thể đi được rồi!"
Chu Đại Thánh mặc áo khoác ngoài đeo kính râm, người vốn dĩ rất gầy, đứng tại chỗ bất động giống như một cây cột điện vậy. Cậu ta đột nhiên lên tiếng, làm cho đám thanh niên kia giật bắn mình, tên cầm đầu tóc rất dài, nhuộm vàng, hất mặt chửi bới: "Mẹ nhà mày, buổi tối không về nhà ôm mẹ ngủ mà chạy tới đây muốn hù chết ông đây đấy à?"
Trương Húc Đông chậm rãi bước lên trước, nói: "Trẻ tuổi đúng là tốt mà, muốn nói cái gì thì nói cái đó, tuy nhiên phải trả giá một chút đấy!"
"Mẹ nó, còn dám làm bộ với ông đây, anh em lên giết nó!" Tên tóc vàng phất tay, lập tức có hai tên thanh niên cao to rút côn ra lao thẳng về phía Trương Húc Đông.
Hoàn toàn không phải cùng một cấp bậc, khi hai tên thanh niên kia còn chưa đến gần Trương Húc Đông, bọn họ đã trực tiếp hứng trọn một cú đấm đánh bể huyệt thái dương, ngã trên mặt đất thở phì phò. Hai người Trương Húc Đông xuống tay không nương tình.
Trương Húc Đông nhớ tới năm đó khi anh còn ở Israel huấn luyện, lão A đã nói với anh: Làm người, làm việc phải như chiến đấu vậy. Bình thường phải giữ trạng thái thông suốt, khi đối mặt với kẻ thù mới có thể bất động như núi, di chuyển như chớp, hơn nữa phải thật sự muốn giết chết đối phương. Nếu như xem thường, vậy thì người chết chính là mình!
Vì vậy hai thiếu niên kia lại bị anh đá mạnh hai lần, trực tiếp đá bể lục phủ ngũ tạng của bọn họ. Sau một phút đồng hồ, mười mấy thanh niên kia đều đã ngã xuống đất, không chỉ mất đi sức chiến đấu mà còn mất đi cả sự sống. Tên nhóc tóc vàng kia thấy không ổn, trực tiếp bỏ lại anh em chạy vào trong quán Internet.
Chu Đại Thánh hỏi Trương Húc Đông: "Không phải anh nói có sắp xếp sao? Người đâu rồi?"
Trương Húc Đông cười, lấy đao cắt đứt đầu ba thanh niên kia, bắt đầu lấy điện thoại di động ra chụp ảnh, sau đó ném lại trên mặt đất. Ngay khi làm xong mọi việc, một người đàn ông cao như núi từ phía xa đi tới. Một người tơi tả đang nằm vắt vẻo trên bả vai anh ta, nhìn kỹ lại đó chính là tên nhóc tóc vàng.
Không tệ, người này chính là Bạo Lực. Anh ta đã làm cho tên tóc vàng kia gãy xương toàn thân. Cho nên tên tóc vàng kia mới trông tơi tả như vậy trên bả vai anh ta. Bạo Lực buông thi thể tên nhóc tóc vàng kia xuống, sau đó bước về phía Trương Húc Đông cười một tiếng rồi đi xa.
"Cái này, cái này, người này là?" Chu Đại Thánh chỉ về phía Bạo Lực đã đi xa, ánh mắt lộ ra vẻ kinh sợ, nói: Chẳng lẽ anh ta là đàn em của anh sao?"
"Đàn em sao? Cũng không phải, là anh em mới đúng!" Trương Húc Đông cũng làm điều tương tự vừa rồi với tên nhóc tóc vàng, dùng giấy lau vết máu trên tay, sau đó tiện tay châm một điếu thuốc, nói: "Được rồi, tôi về trước!"
"Trương Húc Đông, tôi muốn..."
"Tôi không muốn, em ngủ ngon!"
Ngày hôm sau, Trương Húc Đông đang ngồi trong lớp đọc sách. Ai có thể ngờ tới một học sinh cầu tiến như anh tối hôm qua lại dám làm chuyện người bình thường thậm chí còn không dám nghĩ tới. Trong giờ ra chơi, trong lớp học hỗn loạn, Trương Húc Đông đứng bên cửa sổ châm một điếu thuốc, xúc động nghĩ tuổi trẻ thật tốt.
Lúc này một bóng người bước tới, Trương Húc Đông nói: "Nhất Đao, có chuyện gì sao?"
"Á à, hóa ra Đại Đông lại là một học sinh giỏi!" Người đứng sau là Chu Đại Thánh, người đã tìm đường đến trường đại học.
Trương Húc Đông quay đầu hỏi: "Sao cậu lại tới đây?"
"Đến học viện hồi tưởng lại những ký ức tươi đẹp, anh có thể ở tại sao tôi lại không thể chứ?" Chu Đại Thánh cũng châm thuốc hút một hơi thật sâu.
Quản lý của những trường đại học kỹ thuật thường lỏng lẻo, đặc biệt là ở học viện Minh Nhật Tây ở ngoại ô phía Tây này, gần như không có ai mà không vào được cả. Đó là lý do tại sao lại nói nơi này tương đương với việc đã gần như bước một chân vào trong xã hội!
"Có chuyện gì sao?" Trương Húc Đông hỏi, anh liếc mắt nhìn Tiết Hiểu Hiểu. Cô gái này gần đầy rất tiều tụy, đang cùng các nữ sinh tán gẫu nhưng ánh mắt thỉnh thoảng lại lén liếc về phía này.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.