Chớp mắt lại đến chủ nhật, Trương Húc Đông vốn vẫn muốn đưa Trương Nhất Đao về nhà, ít nhất khi có người ở cùng thì Tưởng Khả Hân sẽ không làm bậy. Nhưng không ngờ tên nhóc này lại muốn đi gặp bạn gái, hơn nữa còn ngửa tay ra mượn Trương Húc Đông 500 tệ. Không còn cách nào khác, Trương Húc Đông rộng rãi cho tiền cậu ta. Dù có thiếu cái gì thì tiền anh cũng không thiếu. Còn về phần Trần Uy đang bận bày mưu tính kế cho Dũng Tử, nói trắng ra chính là chăm chú để mắt tới anh ta. Nếu phát hiện có gì đó bất thường lập tức xử ngay. Anh lái chiếc Lamborghini hướng đến trường đại học Ngọc, nhưng lần này anh đi sớm vì muốn tìm Trình Mộng Dao vui đùa một chút, biết đối phương là phụ nữ độc thân nên anh cũng không có gì phải e ngại cả. Chuông điện thoại vang lên, là Tưởng Khả Hân gọi tới: "Anh Đông, anh đi làm sao?" Trương Húc Đông nói: "Hôm nay tôi xin nghỉ sớm để đón em, em cứ học cho tốt đi, tôi đi vào Đại học Ngọc ngắm cảnh một lúc, còn chưa xem qua nữa." "Như vậy à!" Tưởng Khả Hân dừng lại một lúc, nói: "Chủ nhật tuần này em cùng các bạn đi ngắm lá đỏ ở núi Hương Sơn, nên em không thể về nhà với anh được." "Tôi... À, vậy tôi quay về đây, em ra ngoài chơi chú ý an toàn!" "Em biết rồi, anh lái xe cũng chú ý an toàn! Còn nữa, không được đưa phụ nữ bên ngoài về nhà đấy, để em phát hiện được thì anh thảm rồi!" "Được, được, không nói chuyện với em nữa, phía trước có cảnh sát!" Xem ra hai ngày tới chắc rằng sẽ rất khó chịu đây, Trương Húc Đông đương nhiên sẽ không an phận ở nhà làm một người đàn ông ngoan ngoãn. Vì vậy ở trên đường anh đã nghĩ xong, dự định sau khi cất xe, anh sẽ đến ngay chỗ của nhóm Đỗ Phong chơi. Nghe nói bọn họ thuê một gian nhà ở cách trường kỹ thuật không xa, mỗi tối đều có dê nướng bia lạnh, tha hồ cùng những người của tổ chức Sát Thiên vừa mới đến không lâu gần gũi thân thiết. Xe tiến vào khu biệt thự, Trương Húc Đông nhìn thấy bên trong có một người phụ nữ xách một vali lớn đi ra. Từ bóng lưng có thể nhìn thấy người phụ nữ này có dáng vóc rất chuẩn, tóc dài phất phới, hẳn là một người đẹp rồi. Xe anh vừa đi vừa giảm tốc độ, gặp phải người đẹp thì khoảng 90% đàn ông đều như vậy cả, còn dư lại 10% là vì có vợ ngồi bên cạnh thôi. Nhìn một cái, lại nhận ra là ngôi sao hàng xóm kia. Anh dừng xe, sau khi bước xuống mới nói: "Chu Tư Đồng, cần giúp gì không?" "Chúng ta quen nhau sao?" Chu Tư Đồng nghĩ lại một lúc, mới chợt bừng tỉnh nhớ ra, nói: "Tôi nhớ rồi, anh là người ở cạnh nhà tôi, lần đầu tiên đến đây tôi còn đi nhầm cửa!" "Tôi giúp cô!" Trương Húc Đông nhận lấy vali bỏ vào cốp xe, sau đó mở cửa ghế phụ cho cô ta, nói: "Đã là đoạn đường cuối cùng rồi, không biết có hân hạnh chở được người đẹp không?" "À... Lamborghini? Được rồi!" Chu Tư Đồng nhìn người đàn ông hào hoa phong nhã trước mắt này, hơn nữa trong đôi mắt sâu thẳm lại tựa như biết nói chuyện vậy, trong lòng không có chút cảm giác bài xích hay phản kháng nào cả, đáp: "Đúng rồi, sao anh biết tên của tôi vậy?" Trương Húc Đông nhún vai, nói: "Lần trước tôi thấy cô rất quen, sau đó nhìn thấy cô trên phim truyền hình, cho nên mới biết..." "À, là vậy sao!" Đậu xe ở cửa, Trương Húc Đông giúp cô ta xách va li vào trong, nói: "Không phải minh tinh các cô lúc nào bên cạnh cũng có quản lý sao? Sao cả hai lần tôi đều thấy chỉ có mình cô vậy?" "Quản lý của tôi là do công ty sắp xếp, tôi không thích cô ấy mỗi ngày đều đi theo tôi, mỗi lần trở về, tôi càng thích ở một mình hơn, an nhàn hưởng thụ trở về nhà!" Trương Húc Đông đi vào trong, nhìn thấy cách trang trí bên trong căn biệt thự cũng tương tự với căn biệt thự của anh ở. Chỉ khác ở chỗ trong phòng khách này có thể dễ dàng thấy một chiếc tủ tinh xảo có chứa mấy chiếc cúp vàng lấp lánh, mặc dù anh không biết Chu Tư Đồng ở Trung Quốc hot thế nào, nhưng ít ra cũng đã ở tầm của một ảnh hậu rồi. "Cô còn trẻ tuổi nhưng lại có thành tựu như thế tôi nghĩ Trung Quốc này cũng không có mấy người nhỉ!" Chu Tư Đồng cười nói: "Ở độ tuổi của tôi, tôi là người duy nhất đấy!" Nói rồi, cô ấy vừa rót hai tách trà, nói: "Mời uống trà. Nên xưng hô với anh thế nào đây?" "Trương Húc Đông, cứ gọi tôi Húc Đông là được rồi!" "Vậy anh gọi tôi là Tư Đồng đi, mọi người đều là hàng xóm cả, sau này còn nhiều chuyện qua lại!" "Đúng vậy!" Chu Tư Đồng uống mấy hớp nước lớn, nói: "Húc Đông, tôi đói bụng rồi, cùng tôi đi ăn cơm nhé!" Trương Húc Đông lập tức đứng lên: "Rất vinh hạnh được cùng người đẹp đi ăn cơm!" "Được, anh đợi tí!" Chu Tư Đồng đi vào bếp, Trương Húc Đông không nghĩ tới một ngôi sao ngoài có dáng vẻ ra, lại còn có thể nấu ăn. Đúng là hiếm thấy, nhưng khi anh nhìn thấy Chu Tư Đồng làm "cơm", lập tức rơi vào trầm tư. "Tư Đồng, đây chính là cơm mà cô nói?" "Sao vậy, anh kỳ thị mì gói à?" "Không phải, không phải, ý tôi là cô đã mệt nhọc cả ngày rồi, không được làm mình chịu thiệt như vậy chứ. Thân thể là của mình mà, đừng ăn thứ đó!" Chu Tư Đồng cắn một miếng trứng nhỏ, nói: "Tôi biết ý của anh, tôi không thể đi ra ngoài, nếu như bị người hâm mộ nhìn thấy sẽ rất phiền phức. Hơn nữa nếu tôi cùng anh đi ăn, rồi bị các phóng viên phát hiện, ngày mai sẽ bị đưa ngay lên tiêu đề báo mất." Ngôi sao đúng là không giống người thường mà! Trương Húc Đông thầm mắng, giật lấy tô mì trên tay cô nói: "Tôi cũng không nói đưa cô ra ngoài ăn, tôi biết nấu cơm, trong tủ lạnh cô có thức ăn gì không?" "Không có, tôi cũng không biết làm, vì vậy trong tủ lạnh chỉ có kem thôi!" "Trong nhà tôi cũng không có, tôi đi ra ngoài mua một ít đã!" Trương Húc Đông bất lực, đối với cuộc sống của loại người đặc biệt không thể tự chăm sóc cho bản thân này, nên tự nhiên cũng muốn đối xử đặc biệt. Nói thật là anh muốn tán tỉnh cô gái này, không chỉ vì cô mang theo ánh sáng của một minh tinh, mà là bởi vì Trương Húc Đông không có thói quen bỏ qua cho người đẹp. "Đợi đã, tôi đi cùng anh!" Lần chờ đợi này, Trương Húc Đông đợi khoảng chừng nửa giờ. Sau khi Chu Tư Đồng đã mặc quần áo thể thao bình thường, đội mũ lưỡi trai, đeo khẩu trang, mắt kính, cô ta mới lên tiếng: "Được rồi, chúng ta đi thôi!" Bên cạnh biệt thự là một siêu thị lớn, Trương Húc Đông mua khoảng 20 loại thức ăn xách ra, Chu Tư Đồng kinh ngạc nói: "Húc Đông, anh định nấu nhiều món như vậy cho tôi sao? Hai người chúng ta ăn không hết đâu, lãng phí lắm!" "Tôi không muốn nhìn thấy cái tủ lạnh đáng thương chỉ có kem ly đâu, thức ăn có thể cho vào đó. Nếu tuần này không ăn hết thì để cho lần sau!" "Tuần sau có thể tôi không về được, phải theo đoàn làm phim đến Tam Á quay nửa tháng! Thế nên chỉ có thể phiền anh lúc về mang theo thức ăn về nhà mình nhé." "Cũng chỉ có thể như vậy!" "Húc Đông, tôi phát hiện ra anh thật sự không tệ đâu, người nhiều tiền tôi đã gặp nhiều, anh hài hước lại còn biết nấu thức ăn nữa." "Cám ơn đã khen, tôi cũng không phải người tầm thường mà." Trương Húc Đông thầm tự mắng mình một câu, đã ăn bám rồi mà lại còn ăn được đến trình độ này sao có thể gọi là người bình thường được chứ. Nhưng mà trong nháy mắt anh tự trấn an bản thân, nói thế nào anh cũng sớm trở thành lão đại của một bang phái, tiền lương hàng năm cũng không kém công nhân cổ vàng đâu. "Anh đang nghĩ gì vậy? Mau nói đi, sao anh lại là một người không tầm thường!" "Cô sẽ nhanh chóng phát hiện ra thôi!" Hai người vừa nói vừa cười trở về biệt thự, vừa mới tới cửa biệt thự của Chu Tư Đồng, bọn họ đã nhìn thấy một người đàn ông mặc vest, tựa lưng vào chiếc xe Aston Martin màu đen, trên tay cầm một bó hoa hồng màu đỏ. Anh ta đang kích động đi về phía Chu Tư Đồng. Nhưng khi vừa nhìn thấy Trương Húc Đông ở bên cạnh, lập tức thả chậm bước chân, sắc mặt cũng trở nên khác thường. "Lý Tử Tịnh, sao anh lại tìm tới đây?" Đôi lông mày của Chu Tư Đồng nhíu chặt lại, trong giọng nói lộ ra vẻ khó chịu. Lý Tử Tịnh này nhìn chằm chằm vào Trương Húc Đông, hỏi Chu Tư Đồng: "Tư Đồng, anh ta là ai vậy?" "Anh ấy là ai liên quan gì tới anh? Anh cũng không phải là gì của tôi cả!" Lý Tử Tịnh âm thầm cắn chặt răng, sắc mặt cũng trở nên phẫn nộ, tuy nhiên đã nhanh chóng bị anh ta giấu đi, nhưng vẫn không thể thoát khỏi ánh mắt của Trương Húc Đông. Anh ta lộ ra một nụ cười mỉm, nói: "Tư Đồng, anh đã tới hỏi đoàn làm phim của em mới biết được em về nhà. Anh cũng nhờ vài người bạn mới biết rằng em đã chuyển đến nơi này, anh đã đặt chỗ ở Shaku Norton (một khách sạn năm sao nổi tiếng của thành phố Ngọc) rồi, chúng ta vừa ăn vừa trò chuyện nhé." "Bữa cơm của tôi hôm nay so với bất cứ nơi nào cũng đều phong phú hơn, ai muốn cùng anh đi ăn những thứ đó!" Chu Tư Đồng khinh thường nói. Lý Tử Tịnh nhìn hai túi đồ lớn trong tay Trương Húc Đông, khóe miệng nhếch lên, nói: "Thứ này mà cũng gọi là phong phú sao? Nếu em muốn ăn thức ăn gia đình, anh sẽ mang em đến nhà hàng gia đình tốt nhất thành phố này. Nơi nào cũng có đầu bếp cao cấp cả, em muốn ăn gì cũng có, không phải thứ có thể so sánh với đồ ăn trong siêu thị này!" Chu Tư Đồng không quan tâm, nói: "Lý Tử Tịnh, người như anh bị vô tri đúng không? Tôi đã nói với anh rất rõ ràng rồi, tôi không thích anh. Cho dù anh có cho tôi ăn đồ tốt đi nữa tôi cũng không muốn cùng anh đi ra ngoài. Nếu như không có chuyện gì khác thì mời anh đi mau! À, đúng rồi, sau này đừng đến làm phiền tôi nữa, chúng ta không thể nào đâu!" "Không thể là bởi vì người này, phải không?" Lý Tử Tịnh nhìn Trương Húc Đông bình thường đến không thể bình thường hơn kia, nói: "Em thích loại người này từ khi nào?" "Anh đừng vặn vẹo sự thật, đây là Trương Húc Đông bạn tốt của tôi. Anh không nên dùng ánh mắt đó nhìn anh ấy, cũng đừng đi tìm anh ấy gây phiền phức, là tôi không thích loại người như anh. Nói nhiều như vậy mà anh vẫn không hiểu sao?" Trương Húc Đông cười xòa, anh lần đầu tiên quay về Trung Quốc đã trở thành bia đỡ đạn cho Lâm Tâm Di. Vốn dĩ anh cho rằng lần này Chu Tư Đồng cũng sẽ làm như vậy. Tuy nhiên anh có thể thấy được Chu Tư Đồng không muốn bản thân anh chọc phải tên thiếu gia nhà giàu này, cũng không muốn chuốc thêm phiền phức cho Trương Húc Đông. Chuyện này làm cho ấn tượng của Trương Húc Đông với Chu Tư Đồng lập tức tăng cao hơn rất nhiều lần. Đây không phải là một đại tiểu thư yếu ớt không biết quan tâm đến người khác. Lúc này Lý Tử Tịnh mới hơi tin tưởng gật đầu, lấy trong ví của mình ra một tấm danh thiếp, kiêu ngạo nói: "Tôi cùng với Tư Đồng có chút chuyện riêng cần phải xử lý, nếu anh là bạn của Tư Đồng vậy thì cũng chính là bạn của tôi!" Trương Húc Đông nhíu mày, anh nhìn tên của anh ta trên danh thiếp, hình như là tổng giám đốc của công tay nào đó. Tuy nhiên anh lại cực kỳ chán ghét loại người này, vì vậy anh nói với Chu Tư Đồng: "Tư Đồng, tôi vào nấu cơm trước. Cô mau vào giúp tôi nhé, để cho cô thấy điểm không tầm thường của tôi! " "Được, Húc Đông, anh cứ làm trước đi, tôi sẽ trở về nhanh thôi!" Nhìn Trương Húc Đông bước vào nhà Chu Tư Đồng, Lý Tử Tịnh đưa tay ra sau lưng vò nát tấm danh thiếp thành một cục, nói: "Không phải em nói anh ta là bạn của em sao? Vậy sao em lại để cho anh ta vào nhà em?" "Anh có ý gì? Bạn tôi đang ở trong nhà nấu ăn cho tôi, chuyện này cũng đến lượt anh quản sao? Người như anh có phải có vấn đề gì không, tổng giám đốc Lý anh cứ bận rộn công việc làm ăn của mình đi, tìm nữ minh tinh nào sẵn lòng thì đến với họ, còn thời gian của tôi rất quý giá!" "Anh... Chu Tư Đồng, em đừng quên bộ phim của em là do tôi tài trợ, làm người phải biết cái gì gọi là cơm áo cha mẹ cho chứ. Đừng làm vẻ xấu hổ, nếu như em đồng ý ở cùng một chỗ với tôi, tôi lập tức sẽ cho em một bộ phim mà em thích ngay. Em cứ suy nghĩ đi, đi theo tôi sau này em có thể tiến xa ra quốc tế!" "Mặt của anh tôi không muốn, anh có đưa ra quốc tế thì đó cũng không phải là đất nước của tôi, xin tự nhiên!" Vừa nói, Chu Tư Đồng vừa bước về phía cửa, trùng hợp lúc này Trương Húc Đông cũng mở cửa đi ra, anh vẫn luôn quan sát từ camera ở trong nhà. "Đồ đàn bà chết tiệt, còn không phải chỉ là gái điếm thôi sao, muốn ông đây cho cô biết mặt đúng không?" Lý Tử Tịnh bước nhanh tới, nâng tay lên định tát vào mặt của Chu Tư Đồng. "Bốp!" Một âm thanh cực kỳ giòn dã dứt khoát vang lên.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]