Chương trước
Chương sau
Trương Húc Đông bị kéo lại gần từng chút một, anh cũng bắt đầu hơi căng thẳng, nhưng nhiều hơn là hưng phấn. Thứ phía dưới người anh gần như muốn xuyên thủng quần lót, mà giờ phút này Tưởng Khả Hân lại đè hai chân lên trên hai chân của Trương Húc Đông. Hơn nữa còn trúc trắc cọ xát trên dưới.
Trương Húc Đông thầm kêu khổ, xem ra đêm nay công chúa này muốn trở thành hoàng hậu, không cách nào ngủ được rồi. Tuy nhiên, Trương Húc Đông có thể làm chuyện này với bất kỳ người phụ nữ nào chạm vào anh, nhưng duy nhất chỉ có người vừa mất đi người thân như Tưởng Khả Hân thì không được. Anh cố nén ngọn lửa trong cơ thể lại, bỗng mở miệng nói: “Khả Hân, đã muộn rồi, ngày mai tôi còn có việc phải làm, không thể làm ẩu tả được."
Tưởng Khả Hân vốn nhát gan, nghe được lời của Trương Húc Đông nói xong, cô ấy ồ một tiếng rồi thu chân về. Nhưng cả người vẫn dán chặt vào ngực của Trương Húc Đông, cô ấy thích sự thân mật với người đàn ông này, rất có cảm giác an toàn, chỉ là cô ấy chưa bao giờ dám lớn mật như vậy đối với anh như hôm nay.
Trương Húc Đông vòng tay qua ôm eo nhỏ của cô ấy, dưới người vẫn giữ khoảng cách nhất định. Tâm tình của anh dần dần bình tĩnh trở lại, nhưng Tưởng Khả Hân lại không thành thật như cũ, hai bàn tay ngọc ngà đó lướt nhẹ lên gò má cùng ngực Trương Húc Đông. Lần này làm anh càng thêm đau đớn, nhưng anh chỉ biết cố gắng chịu đựng, hy vọng cô ấy biết khó mà lui.
Nhưng Tưởng Khả Hân đại khái cho rằng đây là sự ngầm thừa nhận nên lá gan càng lớn hơn, đôi môi gợi cảm của cô ấy hôn lên ngực Trương Húc Đông, thỉnh thoảng còn dùng lưỡi chạm nhẹ vào da, hơn nữa còn tìm kiếm dọc cằm của Trương Húc Đông cho đến khi tìm được miệng của anh.
Hai bờ môi chạm vào nhau, dưới cái hôn chọc ghẹo không thuần thục kia, ánh mắt của Trương Húc Đông bắt đầu lướt qua thân thể mềm mại trong chiếc váy ngủ gợi cảm. Lúc thấy bản thân sắp không kìm được nữa thì trong đầu Trương Húc Đông bỗng nghĩ đến biểu tình của Lâm Tâm Di, anh chợt giống như bừng tỉnh lại vậy. Tay trực tiếp vỗ vào cái mông kia, nhỏ giọng mắng: "Khả Hân, em không được phép nghịch ngợm nữa!"
Nhưng Tưởng Khả Hân lại không hề né tránh, sau đó vẻ mặt đầy vui mừng ôm chặt lấy Trương Húc Đông, làm nũng nói: "Em sẽ nghịch ngợm cho anh xem!"
Trương Húc Đông đang bị dục vọng chiếm lấy, nhưng vẫn cứng rắn kéo bàn tay nhỏ bé kia ra, nói: "Nếu em còn lộn xộn anh sẽ đi ngay đến phòng khách ngủ!"
Thân thể mềm mại của Tưởng Khả Hân run lên, nhanh chóng buông tay ra, nhưng còn chưa từ bỏ ý định, dừng bên tai của Trương Húc Đông thổi hơi thở nóng bỏng vào đó, nói: "Vậy anh Đông, hôn em một chút đi, muốn hôn môi!"
Trương Húc Đông không biết làm sao, nuốt nước bọt, chạm lên bờ môi của Tưởng Khả Hân một cái. Sau lăn người dịch lên phía trên nằm lại. Lúc này Tưởng Khả Hân giống như một con khỉ nhỏ, bò lên ngực anh, vẽ vòng tròn hỏi: “Anh Đông, anh còn thích em không? ”
"Tất nhiên thích rồi!" Trương Húc Đông nhẹ nhàng đáp: "Em mãi mãi là Khả Hân của tôi!"
"Vậy anh yêu em sao?"
Trương Húc Đông không biết phải trả lời như thế nào, giống như khi đối mặt với Lâm Tâm Di vậy, anh cũng không hy vọng Tưởng Khả Hân tham dự vào thế giới của mình, ít nhất bây giờ còn chưa được. Nên anh chỉ có thể nhéo nhẹ cái mũi nhỏ của Tưởng Khả Hân, nói: "Ngoan ngoãn ngủ đi, nếu không tôi thực sự sẽ không ở cùng em đâu."
Tưởng Khả Hân lè lưỡi một cái, lúc này mới biết điều bò xuống, mặc dù tối nay cô ấy không thành công, nhưng tương lai còn dài, một ngày nào đó Trương Húc Đông sẽ là người đàn ông của cô ấy thôi. Vừa nghĩ vừa đắc ý cười trộm, nhưng có lẽ đã quá muộn rồi, Tưởng. Khả Hân cũng không đùa nữa, chẳng mấy chốc đã chìm vào giấc ngủ.
Trương Húc Đông không ngủ được bao lâu, đầu óc hỗn loạn, Tưởng Khả Hân chủ động như vậy, sao anh có thể không hiểu cô ấy muốn gì chứ. Nhưng cô ấy vừa mới mất cha, anh tự động trở thành người thân duy nhất của cô ấy, nếu như anh cứng rắn cự tuyệt thì sao cô công chúa này chịu nổi được chứ! Mà nếu cứ tiếp tục như vậy thì sớm muộn gì cũng có chuyện xảy ra, lỡ như một ngày nào đó đầu óc anh nóng lên, đến lúc đó không kiểm soát được thì phải làm sao? Thêm vào đó còn có Lâm Tâm Di nữa, cũng là một vấn đề đau đầu không kém.
Buổi sáng khi thức dậy, Trương Húc Đông ngược lại bị bản thân dọa sợ hết hồn, không biết từ khi nào anh đã cởi bộ váy ngủ của Tưởng Khả Hân sang một bên. Cằm anh đặt lên bả vai cô, mà cả bàn tay to lại đang nắm lấy bầu ngực kiêu ngạo kia, hạt anh đào đỏ như máu ấy được nằm giữa kẽ ngón tay, lúc bị kẹp mang theo chút màu sắc giận dỗi. Cảm giác cùng thị giác lúc này làm cho Trương Húc Đông quên cả thu tay về.
Sửng sốt một lúc lâu sau, Trương Húc Đông mới lấy tay ra, mặc dù trong lòng anh có chút không nỡ. Tưởng Khả Hân cảm nhận được bàn tay to của anh rời đi rồi mới mở to đôi mắt sáng ngời ra, lông mi dài phe phẩy, cắn lấy bờ môi mọng màu hồng bên dưới rồi nói: "Anh Đông, em là người phụ nữ của anh!"
"Cái gì người phụ nữ của tôi?" Trương Húc Đông vội vàng ngồi dậy, sờ lấy một điếu thuốc lên hút, nói: "Hai người có tình yêu thì mới có thể trở thành người đàn ông và phụ nữ của nhau. Giữa chúng ta còn không có tình yêu, không thể nói chuyện này được."
"Em thích anh, anh cũng thích em, đây không phải là tình yêu sao?"
"Tình yêu không được hiểu như vậy!"
"Vậy anh nói cho em biết cái gì gọi là tình yêu?"
Trương Húc Đông nhất thời khó trả lời, anh không biết Tưởng Khả Hân đang cố ý, hay có ý định gì khác. Anh vội vàng đứng dậy mặc quần vào nói: "Thôi được rồi, hôm nay không phải là lúc cần thảo luận về vấn đề này, tôi còn có một đống việc phải làm đây!" Nói xong anh liền chạy vào phòng vệ sinh rửa mặt.
Sau khi đi ra, thấy Tưởng Khả Hân đang tự sướng bằng điện thoại, Trương Húc Đông nói: "Khả Hân, tối nay có lẽ tôi về muộn một chút, em tự ăn cơm tối nhé!"
"Vậy anh nhất định phải trở về đấy!" Tưởng Khả Hân ngồi dậy, dùng ngón tay ngoắc ngoắc, dùng ánh mắt quyến rũ nhìn về phía lồng ngực rắn chắc của Trương Húc Đông, nói: "Cho dù có muộn hơn, người ta cũng sẽ ở nhà đợi anh về!"
Trương Húc Đông cười bất lực, đành mặc quần áo chỉnh tề vào, lên tiếng chào hỏi rồi lái xe đến thẩm mỹ viện trước, bởi vì hôm nay anh phải đi cùng Lâm Tâm Di đến dự tiệc sinh nhật của bạn thân cô nữa.
Đến thẩm mỹ viện, anh liền nhìn thấy Lâm Tâm Di đã trang điểm ăn mặc kỹ càng đứng cầm điện thoại đi tới đi lui trước cửa. Trương Húc Đông đỗ xe rồi đi qua thẩm mỹ viện, thầm nghĩ đến chuyện tối hôm qua có chút lúng túng, anh nên là người lên tiếng trước mới đúng, bèn cười nói: "Chị Tâm Di, sao chị lại ra ngoài đợi tôi?"
Trong ánh mắt của Lâm Tâm Di có chút oán trách nói: "Tôi đã hỏi Mỹ Linh, tối hôm qua anh không ngủ trong cửa tiệm mà chạy đi đâu vậy?"
Bị hỏi như vậy, Trương Húc Đông hơi kinh hãi, lại còn có gián điệp xung quanh anh nữa sao. Dĩ nhiên anh không thể nói sự thật cho cô được, tránh cho Lâm Tâm Di lại sinh ra tâm tình gì, liền nói: "Ngày hôm qua gặp phải mấy người bạn, ở nhà anh ấy chơi bài cả đêm ấy mà. Thời gian không còn sớm nữa, chúng ta đi chọn quà cho bạn thân của em đi! "
"Có thật không?"
"Thật chứ! Em có đi nữa không đấy?"
"Được rồi, tôi tạm thời tin tưởng, chúng ta đi thôi!"
Ngồi trong xe của Trương Húc Đông, Lâm Tâm Di quan sát bốn phía, nói: "Mỹ Linh nói anh lái xe Lamborghini, tôi còn tưởng rằng cô ấy nhìn nhầm, chiếc xe này thật đúng là của anh nhỉ!" Như thể cô đã bắt được điểm sơ hở nào đó vậy, cô nói: "Còn nói anh không phải con nhà giàu sao?"
Trương Húc Đông lắc đầu nói: "Nói thật với em, đây là em gái tôi mua cho tôi, em còn chưa trả tiền lương cho tôi, tôi lấy tiền ở đâu ra chứ?"
"Vậy anh không chuẩn bị quà cho bạn thân tôi sao?" Lâm Tâm Di nhìn Trương Húc Đông như nhìn quái vật.
Trương Húc Đông nói: "Hiện tại tôi là bạn trai của em, có em chuẩn bị là tốt rồi, hơn nữa tôi không biết mua cái gì cho con gái cả. Nếu như em cảm thấy không được vậy thì chúng ta đi mua vậy, tiền, trừ vào lương của tôi. "
"Thôi được rồi, đã không còn kịp nữa, bạn thân của tôi muốn tôi đến sớm, bây giờ đã muộn lắm rồi!"
Đến nhà của người bạn thân trong truyền thuyết, anh đỗ xe trong sân của một biệt thự ba tầng. Nhìn trong bãi đỗ xe, có hơn hai mươi chiếc xe sang giá từ một triệu trở lên, dù là chiếc Lamborghini của Trương Húc Đông thì cũng không có gì nổi trội, hơn mười triệu cũng có vài chiếc.
Khi hai người bước vào cửa, có một cô gái khoảng 23, 24 tuổi, tướng mạo xinh đẹp, đường cong lả lướt, mặc một chiếc váy công chúa ra nghênh đón. Cô ấy ôm Lâm Tâm Di một cái, rồi chu cái miệng nhỏ lên nói: "Chị Tâm Di, đã nói chị đến sớm rồi mà, sao bây giờ mới tới vậy?"
Lâm Tâm Di cười nói: "Trên đường kẹt xe, em biết mà!"
"Ồ, đây là bạn trai của chị sao?" Cô gái trẻ kia nhìn Trương Húc Đông, quan sát từ trên xuống dưới, nói: "Đúng là một anh chàng đẹp trai, vẫn là chị Tâm Di tinh mắt, còn anh chàng nào đẹp trai kiểu này không giới thiệu cho em một người đi!"
"Lộ Lộ, em đừng ra vẻ si mê như vậy chứ!" Đôi mắt đẹp của Lâm Tâm Di cũng quét qua Trương Húc Đông nói: "Anh ấy tên là Trương Húc Đông!"
"Xin chào anh rể, em tên là Trần Vũ Lộ!"
Nhìn thấy bàn tay nhỏ nhắn mềm mại kia, Trương Húc Đông nhẹ nhàng nắm lấy, nói: "Xin chào, sinh nhật vui vẻ. Tâm Di, mau mang món quà chúng ta đã tỉ mỉ chọn ra đi!"
Nhận được quà của Lâm Tâm Di, Trần Vũ Lộ nóng lòng muốn mở quà ra, trong hộp đựng một viên ngọc bích có hình phật Di Lặc, vân ngọc được mài hoàn mỹ, chất liệu cực quý, hiển nhiên giá trị không hề rẻ. Cô ấy lập tức ôm Lâm Tâm Di vào lòng, nói: "Em biết chị Tâm Di là người có lòng nhất mà!" Sau đó hướng về phía Trương Húc Đông nói: "Cảm ơn anh rể!"
"Không có gì!" Lâm Tâm Di nhìn vào trong, nói: "Chú Trần đâu? Sao không thấy chú ấy đâu vậy?"
"Ông ấy đang chào hỏi những người bạn của mình, chúng ta không cần phải để ý đến ông ấy đâu!" Trần Vũ Lộ có vẻ hơi không biết làm sao, nhỏ giọng hỏi: "Khi nào hai người tổ chức lễ đính hôn? Em muốn làm phù dâu!"
Lâm Tâm Di vô cùng lúng túng trước câu hỏi này, tối hôm qua cô đã bày tỏ với Trương Húc Đông rồi. Mặc dù không nhận được câu trả lời rõ ràng nhưng cũng không bị từ chối, trong lòng cô vẫn tràn đầy hy vọng. Giờ phút này cô sao lại không cảm thấy ngại ngùng được chứ, hơi tức giận gõ nhẹ vào cái đầu nhỏ của Trần Vũ Lộ, nói: "Lộ Lộ, sao em lại hư hỏng như vậy? Tụi chị còn chưa cân nhắc đến chuyện đó đâu!"
Trần Vũ Lộ nũng nịu cười khúc khích, đều là phụ nữ, hơn nữa còn là bạn thân của Lâm Tâm Di, cô ấy sao không thể nhìn ra suy nghĩ của người bạn thân của mình được chứ. Mặc dù là lần đầu tiên cô ấy gặp Trương Húc Đông, nhưng người đàn ông này làm cho người ta cảm thấy thoải mái khi ở bên cạnh, cô ấy có chút hâm mộ Lâm Tâm Di, liền cười nói: "Chị Tâm Di không nên tức giận nha! Chỉ cần lúc đó đừng quên thông báo cho em là được rồi."
Lâm Tâm Di muốn nói rồi lại thôi, rất sợ Trần Vũ Lộ lại nói ra gì đó làm cô lúng túng nữa nên liền gạt chủ đề này sang một bên.
Đúng lúc này, một vài thanh niên bước xuống xe đi bộ đến. Trong đó người dẫn đầu là Lý Nhiên với tướng mạo anh tuấn, anh ta đang cùng người quen chào hỏi. Tuy nhiên khi ánh mắt của anh ta chạm vào Trương Húc Đông, vẻ mặt anh ta chợt trở nên nghiêm nghị hẳn.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.