Bạch Anh Tử về nhà thấy con đã ngủ, còn Dĩnh Sa vẫn ngồi đợi anh.
Định chảnh tí để cô bám lấy dỗ dành, nhưng cô mới cười nói một câu mà anh vui liền.
Anh về rồi!Um.Cô tiến tới gần, phát hiện ra điều bất thường.
Anh không uống rượu sao?Thì sao? Mong anh uống rượu àKhông có chút mùi rượu nào, tưởng anh sẽ uống nhiều cơ.Anh giữ eo cô kéo sát người mình, mặt hai người sát suýt nhau khiến cô đỏ mặt.
- Anh không phải thanh niên mới lớn, chút tình cảm không suôn sẻ liền lấy rượu giải sầu.
Cô cũng chẳng vừa, nhìn anh nói khẽ.
Nói thì hay lắm, khi nãy có người giận dỗi bỏ đi. Anh không biết cảm giác của người bị hiểu lầm và bị bỏ lại như nào đâu.Cảm giác bị bỏ lại anh rất rõSa Dĩnh Sa nhìn anh không chớp mắt, có vẻ việc cô bỏ đi đã để lại cho anh vết thương lòng sâu sắc và khó phai.
Cô áy náy cất lời.
- Em xin lỗi!
Anh búng nhẹ mũi cô cho bõ ghét rồi mới đáp lại.
- Sau này chúng ta không thế nữa. Thân thể em anh đã chạm vào, lúc em khóc anh cũng đã thấy, lúc em xấu xí anh cũng đã nhìn, lúc em cáu gắt nhất anh cũng là người vỗ về. Người nằm trong vòng tay anh, người khiến anh thay đối được cũng là em, khiến anh hạ thấp cái tôi của bản thân xuống cũng là em. Em nghĩ xem bao nhiêu đây thì làm sao anh có thế bỏ mặc em được, hửm? Hôn nhân là những ngày bình thường
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dac-an-hay-kiep-nan/3676447/chuong-100.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.