An Chi mải lơ đãng nghĩ về con trai, con gái mà bất cẩn ngã sõng soài trong nhà tắm.
Đau điếng lò dò không đứng dậy nổi, cô gọi chồng nhưng có vẻ không có ai bên ngoài. Cô không khóc mà chỉ tự cười bản thân.
Mất một lúc sau người phụ nữ mới khập khiếng đứng lên, một tay xuýt xoa chỗ khuỷu tay vừa bị va mạnh dưới sàn. Đúng lúc Minh Đại Quang trở về phòng để chuẩn bị đi ngủ, thì thấy cô ở phòng tắm bước ra, váy ngủ ướt sũng, cả người đứng không thẳng.
- Em sao thể?
Cô tủi thân rồi ấm ức.
- Em ngã.
Anh nhíu mày tiến lại nhìn cô một lượt rồi hỏi tiếp.
- Đau không?
Cô gật đầu, ánh mắt buồn rầu nhìn anh.
- Đau!
Đau cả thể xác, đau cả lòng.
Minh Đại Quang lấy một bộ váy ngủ khác rồi tự nhiên đưa tay muốn cởi bộ đồ Đới An Chi đang mặc trên người.
Co xau ho ne tranh.
Em tự làm được.Đau mà, anh giúp em. Mau lên còn bôi thuốc nữa.Cô đứng yên để anh mặc bộ đồ khô ráo lên người. Họ là vợ chồng mấy năm, nhìn nhau bao lần lúc trần trụi nhất, chút việc cỏn con này thì có là gì.
Hiếm hoi được chồng quan tâm gần gũi, cô đã mạnh dạn hôn vào môi anh một cái rất nhanh. Minh Đại Quang không cảm xúc, liền xoay người ra tủ tìm thuốc. Cô hụt hẫng và bị quê, chút niềm vui vừa nhen nhóm lập tức lụi tàn.
Lòng nặng nề chữ "tưởng", tưởng thật
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dac-an-hay-kiep-nan/3676443/chuong-96.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.