Cậu về phòng đi!Bao giờ cô ngủ thì tôi sẽ đi.Tôi ổn rồi, cậu không cần lo lắng.Cô cố chấp quá đấy, nhà tôi, tôi muốn làm gì thì làm. Nhỡ cô có mệnh hệ gì khi tá túc ở đây, tôi sẽ gặp phiền phức.Dĩnh Sa không có chút riêng tư nào, vì Bạch Anh Tử ngồi lù lù ở ghế canh chừng cô. Biết không đuổi người được, nên cô miễn cưỡng xoay lưng và trùm chăn kín mít. Như vậy cô mới thấy an toàn, mới cảm giác không ai nhìn thấu cô được.
Mất một hồi lâu, Bạch Anh Tử không thấy cô nhúc nhích, bèn khe khẽ đi tới bên giường kéo nhẹ chăn ra. Sa Dĩnh Sa thể mà chui dưới chăn ngủ rồi, nhưng có vẻ ngủ không yên giấc khi trán hơi nhăn, mày hơi nhíu lại.
Anh ngồi xuống, chống tay dưới giường quan sát cô rất lâu. Cứ nhìn thôi, và nghĩ tới sự thất thường của cô từ bữa tiệc tới giờ. Thật tò mò chuyện gì đã khiến cô yếu đuổi?
Có lẽ do đã có hai đêm bên nhau, nên Bạch Anh Tử cảm thấy Sa Dĩnh Sa khá thân thuộc và gần gũi. Nhiều chuyện không như ý xảy ra nhưng khiến cuộc sống của họ có sự hiện diện ngày một nhiều từ người còn lại.
Anh không ngại gì nữa, mà nằm xuống bên cạnh và ôm cô vào lòng. Anh không yên tâm để cô một mình.
Dĩnh Sa biết, cô chưa hề ngủ, cô chỉ đang giả vờ. Cô nghĩ Bạch Anh Tử sẽ rời đi, nhưng không, anh đang ôm cô như hai lần trước. Nếu cô phản kháng, nhất định anh sẽ phát hiện cô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dac-an-hay-kiep-nan/3646324/chuong-30.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.