Do nhà có khách, khách lại còn là cậu ấm sống hưởng thụ quen rồi nên Dĩnh Sa lo Bạch Anh Tử nằm sofa không được thoải mái.
Cô mang chăn ra ngoài cho anh, thấy anh đã lim dim ngủ. Hôm nay là một ngày dài mệt mỏi của hai người.
Bước chân thật nhẹ, Dĩnh Sa đặt chăn ở một phía sofa dưới chỗ chân anh. Xong xuôi, cô định về phòng, nhưng đi được hai bước thì dừng lại.
Cô nhìn Bạch Anh Tử.
Và nhận ra khi anh ngoan ngoãn không ương bướng, khuôn mặt sẽ có đường nét giống cố phu nhân hơn. Một kiểu hài hòa dễ gây thiện cảm cho người đối diện.
Bỗng anh nghiêng người, thân hình vạm vỡ của thanh niên trưởng thành mấp mé mép ghế. Như một phản xạ không điều kiện, cô thốt lên.
- Cần thận ngã!
Mắt anh hé nhẹ, thấy cô thì cười. Còn cô thấy anh cười khá ng ngẩn.
Bạch Anh Tử nheo mắt nói chuyện.
- Muộn rồi chưa ngủ mà còn ra đây? Cô Sa tương tư tôi à?
Dĩnh Sa cũng chả vừa, cô biết cái kiểu cà chớn này nên đã quen, chỉ cười khẩy một cái và hất hàm về phía chiếc chăn.
Mang đồ cho anh. Bạch thiếu gia mà ốm ở nhà tôi, tôi không biết ăn nói với chủ tịch thế nào. Huống hồ công ty cần cậu.Quan tâm cũng tốt thôi, nhưng đừng lôi bố tôi làm cái cớ. Nếu cô quan tâm tôi, cứ đơn giản là quan tâm, không phải vì này vì nọ mới quan tâm. Tôi thấy tổn thương đấy!Nhìn cậu có tổn thương miếng nào
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dac-an-hay-kiep-nan/3646317/chuong-23.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.