Cao Nguyệt Lam được gả cho chủ tịch, lòng đinh ninh đã có chỗ đứng vững chắc. Tuy nhiên hôn lễ đã kết thúc mấy ngày rồi, mà con riêng của chồng vẫn chưa trở lại Châu Âu.
Bà ta sốt sắng nhưng vẫn cố tỏ ra tự nhiên lộ vẻ quan tâm mà hỏi chồng.
- Mình à, Anh Tử định ở lại chơi bao lâu thì đi ạ?
Bạch Cảnh Thiên đặt dao nĩa xuống, rồi cầm ly rượu vang sánh đỏ lắc nhẹ, giọng không nặng không nhẹ cất lời.
- Mình không muốn con nó ở lại thêm sao?
Người vợ vừa mới bước qua cửa hơi chột dạ lấp liếm.
- Dĩ nhiên muốn chứ, Anh Tử mấy năm rồi mới về nước, để thằng bé chơi cho thỏa thích thì thôi.
Người đàn ông nhướng mày mỉm cười, người vợ biết điệu cười này không hề thiện ý, cũng chỉ biết rặn ra một nụ cười đáp lại.
Rõ ràng đã là vợ chồng, bà ta được chủ tịch cưng chiều hết sức, nhưng luôn phải uốn lưỡi lấy lòng, và khí thái của ông ấy có gì đó đáng sợ khiến Cao Nguyệt Lam lạnh sống lưng, mỗi ngày sống bằng cách nhìn sắc mặt của người chung giường.
Bữa tối kết thúc đã lâu, Cao Nguyệt Lam vẫn lấn cấn đi đi lại lại ở phòng khách.
Lúc này Sa Dĩnh Sa đã tới, cô cúi đầu chào nữ chủ nhân của căn biệt thự.
- Phu nhân!
- Ừm, tới gặp chủ tịch sao?
- Vâng, ngoài chủ tịch thì tôi không tới để gặp người khác, cũng không ai khác ngoài chủ tịch có thể
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dac-an-hay-kiep-nan/3645970/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.