Cánh cửa bị đẩy ra, cô ngây người nhìn chằm chằm người vừa xuất hiện.
Nhiếp Chính Quân thấy vẻ mặt ngơ ngác ấy còn lo lắng hơn cô.
“Suỵt…” Hoàn hồn lại, cô cười chỉ vào người đang cuộn tròn ngủ trên ghế sofa.
Anh bước đến bên giường, chống hai tay xuống mép giường, cúi thấp người khẽ chạm trán mình vào trán cô.
Lâm Chất chẳng tỏ ra chút rụt rè nào ngẩng lên hôn khẽ lên môi anh, nụ cười rạng rỡ như muốn chứng minh bản thân hoàn toàn khỏe mạnh, chẳng có vấn đề gì.
“Bảo bối…” Anh đâu phải không hiểu, chỉ biết thở dài: “Chúng ta về nhà được không?”
“Ngày mai là có thể xuất viện rồi.” Cô cười như thể không nghe thấy ý tứ trong câu nói đó.
Anh ngồi xuống mép giường, giọng chùng xuống: “Nếu lại xảy ra tình huống nguy cấp hơn thì sao? Lúc ấy anh không kịp ở bên cạnh, em có sợ không?”
Cô thò tay ra khỏi chăn nắm lấy tay anh: “Sau này còn đủ loại chuyện xảy ra, ví dụ như khi con gái chào đời anh cũng định trói em suốt ngày bên cạnh à?”
“Nếu được thì anh muốn cả con gái cũng buộc chặt bên người luôn.” Anh siết tay cô, cúi xuống hôn khẽ.
Cô bật cười, điển hình là phong cách “Nhiếp tổng”.
Trong khi đó Thiệu Kỳ đang ngủ bỗng thấy lạnh, với mãi chẳng kéo được chăn. Mở mắt ra, con bé lơ mơ thấy một người đàn ông ngồi cạnh giường Lâm Chất, dụi mắt gọi khẽ: “Bác Cả?”
Anh quay lại nhìn, dịu giọng: “Về ngủ đi.”
Thiệu Kỳ lảo đảo đứng dậy, ngáp dài: “Có bác ở đây thì tốt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/da-yeu-nhau-nhu-the-ha-cam-lam/3833932/chuong-67.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.