“Anh, thả em ra đi…” Giọng cô nhẹ đến mức nếu không chú ý lắng nghe thì hầu như chẳng thể nghe rõ.
Nhiếp Chính Quân xoay người cô lại, bốn mắt chạm nhau, ánh sững sờ nhìn người đối diện.
“Em còn tàn nhẫn hơn anh.” Gương mặt anh tối lại, giữa hàng lông mày đọng đầy sự nặng nề khó gỡ.
Lâm Chất gỡ tay anh ra, cúi đầu nói khẽ: “Chẳng phải chúng ta đã thống nhất rồi sao?”
Gương mặt cô như khối ngọc trắng mịn, dưới ánh đèn ấm áp lại càng thêm trong trẻo, non nớt, nhìn còn trẻ hơn tuổi thật rất nhiều.
Anh đưa tay ôm lấy khuôn mặt cô, hít sâu một hơi rồi hỏi: “Anh có thể đổi ý không?”
Cô giật mình ngẩng đầu, như không dám tin vào những gì mình vừa nghe thấy.
Từ trước đến nay Nhiếp Chính Quân luôn là người nói một lời như đinh đóng cột, đầy khí phách. Thế mà giờ phút này anh lại cùng cô bàn bạc chuyện đổi ý… Lâm Chất chỉ cảm thấy như đang mơ.
Sao anh lại dịu dàng đến thế?
Ánh mắt anh nhìn cô mông lung, quyến rũ đến mức có thể khiến người ta phạm tội. Anh cúi đầu hôn xuống, lúc này còn ai quan tâm cái gì là anh em, cái gì là thân phận nữa. Trong mắt anh cô chỉ là người phụ nữ của anh mà thôi.
Lâm Chất đặt tay lên eo anh, trong lòng nghĩ mình nên đẩy ra, nhưng cánh tay lại chẳng có chút sức lực nào. Cô biết mình đã trúng phải một loại độc, một loại độc gọi là thứ tình cảm khắc cốt ghi tâm này.
Tiếng hôn ái muội vang lên,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/da-yeu-nhau-nhu-the-ha-cam-lam/3833913/chuong-48.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.