Sau khi giải quyết xong chuyện của mình, Lâm Chất lại bắt đầu lo lắng cho Nhiếp Thiệu Kỳ. Cô bé đó thực ra là kiểu người suy nghĩ rất cứng nhắc, từ nhỏ đã được nuông chiều và nhận được nhiều sự yêu thích, nên Lâm Chất sợ rằng cô sẽ nghĩ quẩn. Nhưng rất có thể cô ấy đã đưa số điện thoại của Lâm Chất vào danh sách đen, nên Lâm Chất gọi mãi mà không liên lạc được.
Muốn gỡ chuông thì phải tìm người buộc chuông, Lâm Chất đành phải đi chặn đầu Trình Tiềm, người đã bận rộn đến mức biến mất suốt cả tuần qua.
Anh để râu lún phún dưới cằm, có vẻ đã mấy ngày chưa cạo, nhìn qua mệt mỏi và tiều tụy. Sau khi rót cho Lâm Chất và chính mình mỗi người một ly cà phê, anh gần như mềm nhũn cả người, ngả luôn xuống sofa.
“Có chuyện gì mà long trọng vậy?” Anh hỏi.
Lâm Chất nói: “Thiệu Kỳ hiểu lầm mối quan hệ giữa chúng ta, tôi muốn giải thích rõ ràng. Nhưng vì không biết cậu đã khiến nó tổn thương đến mức nào, nên tôi nghĩ tốt nhất là đến hỏi cậu trước.”
Trình Tiềm nhắm mắt lại, chẳng buồn để tâm: “Tiểu thư tính tình đỏng đảnh thôi, ai mà chưa từng bị từ chối? Cô ta chịu không nổi à?”
Lâm Chất nhướng mày: “Nếu là người khác thì tôi không để tâm, nhưng người cắm dao vào tim nó lại là tôi. Tôi không muốn mang tiếng oan.”
Trình Tiềm hé mắt liếc nhìn cô: “Một khi người ta đã quyết tâm đi đến cùng trên một con đường, thì cậu cũng không kéo họ quay lại được đâu. Tôi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/da-yeu-nhau-nhu-the-ha-cam-lam/3833904/chuong-39.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.