Luôn có những thi sĩ đang yêu nói rằng hạnh phúc giống như sao băng lướt ngang bầu trời, rực rỡ nhưng chóng tàn. Nhưng Lâm Chất lại nghĩ, hạnh phúc giống như một ngôi sao cố định, chỉ cần tôi nhìn thấy nó, tôi sẽ mãi mãi khắc ghi trong tim.
Chỉ tiếc rằng lòng người chẳng bằng trời định. Vừa mới cảm nhận được dư vị ngọt ngào của tình yêu song phương, thì Nhiếp Chính Quân đã phải bay sang châu Âu công tác một tuần.
Anh gọi điện bảo cô dọn về biệt thự, tiện thể trông nom Hành Hành.
“Được thôi.”
“Sao đồng ý nhanh vậy?” Anh mỉm cười, lật sang một trang văn kiện.
Lâm Chất bước đến trước bức tường kính, khóe môi cố kìm mà vẫn cong lên rạng rỡ: “Ừm, em nhớ Hành Hành rồi, hơn nửa tháng rồi chưa gặp thằng bé.”
Nhiếp Chính Quân khẽ cười, ký tên bay bướm lên văn bản, nói: “Vậy thì tiện thể cho em một cơ hội bồi dưỡng tình cảm với nó.”
“Em sẽ trân trọng cơ hội này.” Cô cười híp mắt đáp lại.
Nhiếp Chính Quân đậy nắp bút, nói: “Chỉ có một điều, đừng ngủ chung giường với nó nữa, thằng bé lớn rồi.”
“Khụ khụ…” Lâm Chất vừa uống một ngụm nước, lập tức bị sặc cứng nơi cổ họng.
“Nghe rõ chưa?”
“A… nghe rồi.” Mặt cô đỏ bừng, tay cầm ly nước khẽ run lên.
Căn dặn thêm mấy câu, anh cúp máy. Cả hai vốn không giỏi biểu đạt bằng lờ nên cuộc trò chuyện giữa họ thường ngắn gọn súc tích, khiến người ngoài khó lòng tưởng tượng rằng đầu dây bên kia là người yêu của mình.
Chỉ có Lâm Chất mới biết
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/da-yeu-nhau-nhu-the-ha-cam-lam/3833894/chuong-29.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.