Sau bữa tối, Phùng Quyên Quyên tiễn Hứa Nặc xuống núi.
“Này Hứa Nặc, sao cậu không nói với tớ là cậu làm gia sư cho Hành Hành vậy?” Phùng Quyên Quyên vừa đi vừa hỏi.
Hứa Nặc cười thoải mái, đáp: “Thì sợ làm không tốt bị đuổi việc, đến lúc đó lại khiến cậu mất mặt đấy!”
“Vớ vẩn.” Phùng Quyên Quyên khẽ cong khóe môi.
“Chuyện nhà cậu giải quyết thế nào rồi? Anh Nhiếp chịu giúp không?” Hứa Nặc hỏi.
Nhắc đến đây, Phùng Quyên Quyên có phần buồn bã, hàng mi dài run run, trông như thất vọng. Cô nói: “Cũng là người một nhà, nhưng bác cả hình như không có ý định giúp bọn tớ.”
“Sao lại thế được? Anh Nhiếp đâu phải người như vậy chứ?”
“Không biết nữa, dù sao thì mẹ tớ nói vậy mà.” Phùng Quyên Quyên cúi mặt, giọng nặng trĩu.
Hứa Nặc vỗ nhẹ vai cô, nói: “Chắc là có hiểu lầm gì ở đây thôi, anh Nhiếp mà tớ quen không phải kiểu người như vậy.”
Phùng Quyên Quyên nhìn cô với vẻ nửa cười nửa không, nói: “Cậu mới tiếp xúc với bác tớ mấy lần mà đã nói được những lời như vậy rồi à?”
Hứa Nặc đỏ mặt, nói: “Có những người, chỉ cần nhìn một lần là có thể tin tưởng được.”
Phùng Quyên Quyên nghiêng đầu nhìn cô, “Hứa Nặc à, có phải cậu có ý gì với bác tớ không đấy?”
Hứa Nặc ho nhẹ một tiếng, “Nói mấy chuyện này làm gì, đi đi đi!”
“Không đúng!” Phùng Quyên Quyên kéo tay cô lại, quan sát vẻ mặt cô, “Phản ứng này của cậu, rõ ràng không giống kiểu không có gì.”
Hứa Nặc dậm chân, “Trời ơi, sao
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/da-yeu-nhau-nhu-the-ha-cam-lam/3833889/chuong-24.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.