*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Thẩm Quan Lan đang muốn hỏi lại thì trông thấy Từ Lạc Ninh đã chạy từ trong nhà ra ngoài, Từ Yến Thanh liền đi lên trước chờ đón.
Lần gặp mặt này cách lần trước đã là một khoảng thời gian rất lâu, Từ Lạc Ninh ôm chặt lấy Từ Yến Thanh, viền mắt cậu ta lại đỏ lên, luôn miệng gọi “sư huynh”.
Cảm thấy tâm tình cậu ta kích động như vậy, Từ Yến Thanh đành phải vỗ về. Một lát sau Từ Lạc Ninh mới chịu buông người ra, lo lắng nói: “Tình hình vết thương của sư huynh thế nào rồi? Có bị để lại di chứng gì không?”
Từ Yến Thanh gượng gạo đáp: “Đừng lo, không có gì đáng ngại đâu.”
Từ Lạc Ninh lại hỏi đến những việc khác, tất cả đều liên quan đến sự việc lần trước. Từ Yến Thanh cũng trả lời từng câu một, nếu gặp phải những câu thật sự không tiện mở miệng nói thì y sẽ ậm ừ cho qua. Cũng may cậu ta đã nghe qua chuyện từ Thẩm Quan Lan, nên cũng không hỏi đến những câu quá khó nói.
“Được rồi, đừng đứng đây nói chuyện nữa. Yến Thanh, hôm nay dẫn anh đến là để anh tự mắt xem nơi này có còn thiếu cái gì không. Tuy không phải ở đây lâu dài, nhưng cũng không thể để anh ở không thoải mái được.” Thẩm Quan Lan đi đến bên cạnh y nói.
Giang Phong cũng đi qua, cười bảo: “Đúng vậy đó mẹ Tư, anh xem còn thiếu cái gì thì cứ nói
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/da-yen/1507966/chuong-60.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.