“Thế nào rồi? Mua được chưa?” Thôi Mạn Linh căng thẳng nhìn về phía Văn Nguyệt mới đóng cửa đi vào. Ả gật đầu một cái, sau đó lấy ra từ trong túi một bao vải nhỏ đưa cho cô ta.“Nô tỳ đã hỏi ông chủ đó, ông ta nói dùng mê hương tốt hơn là dùng thuốc bột. Loại mê hương này công hiệu cũng rất mạnh, chỉ cần một chút là có thể khiến người khác hôn mê bốn, năm tiếng đồng hồ.”
Thôi Mạn Linh nhìn vào hai mẩu hương đốt chỉ dài hơn ngón út một chút, tựa như đã nhìn thấy được hình ảnh Từ Yến Thanh bị đuổi ra khỏi cửa, cô ta không kiềm được mà cười lên: “Hahahahaha! Tốt, tốt lắm, lát nữa ngươi đi bỏ thuốc, xong xuôi thì mang bọn họ lên giường. Sau đó lập tức đến bệnh viện gọi dì của ta về, nói rằng bệnh đau đầu của ta tái phát rất nặng không chịu nổi nữa.”
Văn Nguyệt lo lắng hỏi: “Nhỡ như mợ Cả không chịu quay về, mà chỉ bảo chúng ta đi mời đại phu thôi thì phải làm sao?”
“Sẽ không đâu, ta rất hiểu dì của mình. Từ nhỏ bà ấy đã rất yêu thương ta, lần này là đang giận nhưng bà ấy cũng hiểu ta làm vậy là có mục đích. Dì vẫn còn che chở cho ta lắm, nếu không sao có thể đè chuyện kia xuống như vậy được. Ngươi đi là được rồi, nhớ nói tình trạng của ta nghiêm trọng một chút.” Thôi Mạn Linh dặn dò.
Văn Nguyệt đành phải gật đầu, chuyện đến nước này rồi cũng không thể lo lắng này kia được nữa. Bọn họ lặng lẽ đi đến cửa sau
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/da-yen/1507958/chuong-52.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.