*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. Trước khi yến tiệc bắt đầu, Thẩm Chính Hoành sai người đến mời Từ Yến Thanh đi ra. Kết quả người được sai đi liền trở lại, nói mợ Tư không biết ăn phải cái gì mà bây giờ bị đau bụng không gượng dậy nổi. Thẩm Quan Lan lúc này đang ngồi bên cạnh Thẩm Chính Hoành, nghe thấy vậy liền nhân tiện nói: “Gần đây sức khỏe của mẹ Tư vẫn luôn không tốt, không bằng cha đi xem xem thế nào.” Thẩm Chính Hoành liền tự mình đi xem thế nào, Từ Yến Thanh quả thật đang nằm trên giường, môi trắng bệch trông dáng vẻ cũng rất yếu ớt. Ông ta hỏi y có muốn mời đại phu đến khám hay không, Từ Yến Thanh nói cũng không có gì đáng ngại chỉ là y bị đau bụng đi ngoài nên run chân mà thôi. Ông ta nghe vậy liền bảo Từ Yến Thanh cứ nghỉ ngơi cho tốt, màn diễn mở đầu chiều nay sẽ có người của Tương Tư ban bù vào. Từ Yến Thanh nhìn theo ông ta đi ra ngoài, lúc này y mới có thể buông bỏ những căng thẳng trong lòng. Ly Nhi khóa cửa lại, biểu tình trên gương mặt giống như kẻ gian, chạy đến bên giường, cười trộm nói: “Vị bằng hữu kia của Nhị thiếu gia trông giống như kẻ xấu ấy, thế mà lại nghĩ ra được chủ ý hữu dụng. Lần này tốt rồi, lão gia còn đích thân đến đây một chuyến, vậy thì cậu sẽ không phải ra ngoài chịu sỉ nhục cũng không bị trách phạt nữa.” Từ Yến Thanh vén rèm lên xuống giường, liếc nhìn những hộp màu trên bàn trang điểm, trong lòng vẫn đong đầy tiếc hận. Nói cho cùng, cả đời này của y đối với hí khúc mà nói, chỉ sợ là thật sự không còn cơ hội gì nữa rồi. Ly Nhi vừa nhìn vào ánh mắt của y liền biết Từ Yến Thanh đang nghĩ gì, nàng vừa thay y phục cho y vừa an ủi: “Cậu đừng buồn. Bây giờ có Nhị thiếu gia rồi, mọi chuyện đều sẽ đi theo chiều hướng tốt thôi, có lẽ không lâu sau Nhị thiếu gia thật sự có thể mang cậu rời khỏi Thẩm gia.” Ống tay áo đang mặc vào của Từ Yến Thanh dừng lại giữa không trung, vành tai của y lại bắt đầu nóng lên. Ban nãy khi Thẩm Quan Lan hôn y một cái ở cửa đã để cho Ly Nhi nhìn thấy, Từ Yến Thanh cũng biết mình không thể gạt được nha đầu lanh lợi này. Chỉ là bây giờ nhắc tới, y vẫn cứ có chút cảm giác không chân thực. Thẩm Quan Lan lại một lần nữa biểu thị hắn thật lòng thích y, nhưng tình cảm mãnh nhiệt như vậy lại đến quá bất ngờ không hiểu ra sao. Cho dù Từ Yến Thanh có bằng lòng tin tưởng, nhưng Thẩm Quan Lan lại có thể duy trì được bao lâu? Từ Yến Thanh cài lại nút buộc, biểu tình có chút ngượng ngùng: ” Chuyện này hắn nói với ngươi thế nào?” Ly Nhi đang thu dọn đống y phục mà Từ Yến Thanh cởi ra, nghe vậy liền cười nói: “Nhị thiếu gia nói với nô tỳ cậu ấy là thật tâm đối với cậu, đợi cậu bằng lòng đi cùng cậu ấy, Nhị thiếu gia sẽ đưa cậu đi Bắc Bình.” Từ Yến Thanh sửa sang xong cổ áo, cuối cùng liếc nhìn những đồ hóa trang trên mặt bàn, nhắm mắt lại, nói: “Mong là vậy.” Ly Nhi đang quay lưng về phía y, nàng nghe không hiểu tâm tình trong câu nói kia, liền đổi chủ đề nói về Từ Lạc Ninh. Khi Ly Nhi vào Từ gia ban thì Từ Lạc Ninh đã rời khỏi rồi. Từ Yến Thanh ngồi xuống bàn, bắt đầu dùng những món ăn vặt mà Thẩm Quan Lan bảo Tuyên Chỉ mang đến, lại cùng Ly Nhi nói về chuyện trước đây. Sau khi biết được người thanh niên có gương mặt trẻ con kia lại chính là bầu gánh của gánh hát Tương Tư, Ly Nhi không ngừng kêu lên là nhìn không ra. Từ Yến Thanh cười cười, nhớ tới một thân diễn xuất của Từ Lạc Ninh kia, nói: “Đúng vậy, không nhìn ra được. Đã nhiều năm như vậy rồi, tính tình đệ ấy vẫn cứ thẳng thắn như ngày nào.” “Nếu như cậu ấy vẫn đối xử tốt với cậu như trước đây, vậy thì không phải cậu sẽ có nhiều hơn một con đường sao?” Tay Ly Nhi chống cằm, nhìn vào đôi mắt to của Từ Yến Thanh lấp lánh ánh sáng. Từ Yến Thanh biết nàng đang chờ mong điều gì, y lắc đầu: “Tuổi đệ ấy còn trẻ đã phải gồng gánh cả một gánh hát, nghĩ đến chắc cũng không dễ dàng gì. Huống chi một gánh hát cũng sẽ không dừng lại ở một nơi lâu dài, ta và đệ ấy đã nhiều năm không gặp, ngày mai ra ngoài ôn lại chuyện cũ chắc cũng chỉ vậy mà thôi.”
Tiệc mừng thọ của lão phu nhân mời chừng hai trăm bàn, không khí ở Thẩm phủ đều bận rộn ngút trời. Các vị khách nên ăn thì ăn nên uống thì uống, người lớn tuổi thì bàn chuyện làm ăn, đám hậu bối lại cười đùa nói chuyện phiếm, sau khi ăn xong túm năm tụm ba đều tập hợp trong đại hoa viên. Đợi đến khi tiếng chiêng trống vang lên, người của Tương Tư ban lên hát mở màn. Mợ Cả giận dữ vì Từ Yến Thanh cứ trốn mất như vậy làm mất đi cơ hội khiến y bẽ mặt, nhưng mà bà ta bị Thẩm Quan Lan cản lại, từ lúc ăn cơm đã quấn lấy bên người mẹ mình không rời một tấc, vì vậy bà ta cũng không có cách nào đi khỏi được. Mợ Hai và mợ Ba cũng vội vàng đi mời khách cùng với Thẩm Chính Hoành, còn chỉ mong Từ Yến Thanh đừng có đi ra làm gì rảnh rỗi đâu mà nhớ đến chuyện gây sự. Cứ như thế, cho đến tận khi kết thúc bữa cơm tối, các vị khách lần lượt ra về, Từ Yến Thanh cũng không hề bước ra khỏi phòng một bước. Thẩm Quan Lan theo sát mẹ mình cả một buổi chiều, buồn chán ngáp ngắn ngáp dài, nhìn cái gì cũng không làm sao có hứng nổi, trong đầu hắn chỉ toàn là Từ Yến Thanh. Ngay cả Giang Phong nhiều lần nói chuyện với Thẩm Quan Lan, hắn cũng không có phản ứng lại. Thấy hắn cả ngay mất hồn mất vía mà cũng không bị mợ Cả phát hiện, Giang Phong cảm thấy thú vị, khoác vai hắn nói: “Bây giờ cậu với mẹ Tư thế nào rồi?” Nhắc tới điều này, Thẩm Quan Lan liền thấy đắc ý bèn ghé vào bên tai Giang Phong thì thầm vài câu. “Cái gì?” Giang Phong kêu lên một tiếng, mới vừa muốn nói lại bị Thẩm Quan Lan chặn lại: “Nói nhỏ thôi!” Giang Phong dùng sức gật đầu, Thẩm Quan Lan lúc này mới buông cậu ta ra. Giang Phong nhìn xung quanh một chút, lại ghé gần vào bên tai hắn, nói: “Lá gan của cậu cũng lớn thật đấy. Ngộ nhỡ chuyện này bị lộ ra thì làm sao bây giờ? Cậu có từng nghĩ đến hậu quả chưa thế?” “Tôi đã nghĩ kỹ rồi, cậu cũng biết tôi rất muốn đi Bắc Bình. Bàn tay của Thẩm gia không với xa được đến vậy đâu, đợi anh ấy đồng ý đi cùng, tôi sẽ mang anh ấy đi.” Giang Phong quan sát Thẩm Quan Lan, thấy hắn lúc nói ra những lời này thần thái rất bình tĩnh, không khỏi nghi ngờ nói: “Cậu không phải là nhất thời ấm đầu đấy chứ? Thẩm Quan Lan, cậu mới về được bao lâu hả? Nhanh như vậy đã xác định không phải là anh ấy thì không thể là ai khác nữa à? Còn tính xa như vậy? Tôi cứ cảm thấy tình cảm của cậu không đáng tin chút nào.” Khuôn mặt của Thẩm Quan Lan không hề có cảm xúc nhìn cậu ta, Giang Phong liền biết người này lại nổi giận rồi, nhưng cậu ta không nghĩ đến Thẩm Quan Lan lại bỗng nhiên thở dài, không có tinh thần gì hỏi: “Yến Thanh cũng không tin tưởng vào tình cảm của tôi, tôi nhìn không đáng tin đến vậy à?” Giang Phong không trả lời ngay, nhưng vẻ mặt của cậu ta đủ để Thẩm Quan Lan hiểu được. Thẩm Quan Lan ảo não cầm ly rượu lên, uống một hơi cạn sạch ly rượu vang đỏ trong tay rồi lại rót thêm một ly đầy nữa, vừa định rót cho Giang Phong thì bị cậu ta ngăn lại. “Quan Lan, cậu thật sự rung động sao?” Giang Phong cùng Thẩm Quan Lan từ nhỏ đã chơi cùng nhau đến lớn, ngay cả đi du học cũng là hai người cùng đi. Tuy rằng trường học khác nhau, nhưng hai người đều ở chung bên ngoài cùng nhau, đây cũng là ý của người lớn hai nhà có gì còn có thể chăm sóc lẫn nhau. Vì vậy Giang Phong có thể nói là hiểu con người của Thẩm Quan Lan nhất, bình thường hai người có thể đùa giỡn một chút, nhưng một khi gặp phải đại sự thì vẫn phải dựa vào nhau. Thẩm Quan Lan người này không có tật xấu gì, chỉ là đối với chuyện gì cũng không để tâm, đây là ưu điểm cũng là khuyết điểm lớn nhất của hắn. Giang Phong đã từng thấy vài cô gái lén lút khóc thầm, chỉ vì Thẩm Quan Lan không hiểu được cái gì gọi là tình cảm. Hắn tự cho rằng không chấp nhận cũng không từ chối mới là dịu dàng với người khác, nhưng lại không biết như thế này mới là làm tổn thương người ta nhất. Chỉ là trước đây Thẩm Quan Lan không chịu nghe, Giang Phong cũng cảm thấy không cần nhắc nhở hắn sớm như thế. Lúc này không hiểu hắn làm sao mà như bị ma nhập, vừa mới trở về đã theo đuổi một người đàn ông, còn là người của cha hắn. Lần này xem như Giang Phong đã hiểu rõ chuyện này lớn rồi, đành phải nghiêm túc cùng hắn nghĩ kế. Thẩm Quan Lan lại dành cho cậu ta một ánh mắt “cậu đang nói thừa”, rồi uống hết ly rượu đỏ trong tay. Bây giờ yến tiệc cũng mới vừa kết thúc, mấy vị chủ nhân của Thẩm gia còn đang đứng ở cửa tiễn khách, Giang Phong cùng Thẩm Quan Lan ngồi ở bàn dành cho chủ nhà tiếp tục uống cũng sẽ không có người ngoài đến quấy rầy. “Mẹ Tư của cậu cũng thật là, sao có thể đồng ý…” Giang Phong nói thầm, còn chưa hết lời đã bị Thẩm Quan Lan cấu mạnh vào tay. Cậu ta đau đến mức muốn gào lên nhưng lại sợ bị người bên cạnh chú ý, vì vậy chỉ đành dỗ Thẩm Quan Lan bỏ tay ra trước đã. Thẩm Quan Lan cũng đã uống không ít trong yến tiệc, lúc này vị cồn cũng dâng lên, mới bỏ tay Giang Phong ra. Cậu ta vừa xoa tay mình vừa mắng hắn, Thẩm Quan Lan lúc này lại làm như chẳng có chuyện gì xảy ra cả, còn rót rượu cho Giang Phong chủ động cụng một cái. Giang Phong biết tâm trạng của hắn không tốt, vì vậy cũng không so đo nữa, tự mình nâng ly rượu lên: “Tôi cũng không nói là mẹ Tư của cậu có gì không tốt, chỉ là tôi lo lắng ngộ nhỡ một ngày cậu tỉnh táo lại, cảm thấy bản thân không thích anh ấy nhiều đến như vậy, nhưng anh ấy lại phải lòng cậu rồi, vậy thì lúc đó làm sao đây? Cậu cũng không thể làm loạn nhà loạn cửa lên đòi cưới anh ấy chứ?” Thẩm Quan Lan trừng mắt nhìn Giang Phong, viền mắt dần dần đỏ lên.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]