Thẩm Quan Lan sải bước tiến vào ngưỡng cửa sảnh chính, quét mắt quan sát tình huống bên trong.Bốn năm qua hắn chưa gặp lại Thẩm Chính Hoành, cho nên khi vừa bước vào, Thẩm Chính Hoành như có chuyện mừng nên cái gì cũng đều quên mất, ông ta đứng lên vươn tay ra về phía hắn.
Thẩm Quan Lan tiến lên vài bước, cũng ôm lấy cha mình, còn gọi lên một tiếng “cha”. Nghe thấy thế vành mắt Thẩm Chính Hoành đỏ cả, vỗ sau lưng hắn kích động không thôi, nói: “Tốt rồi, tốt rồi, trở về là tốt rồi, trở về là tốt rồi.”
Đại quản gia Lâm thúc lần này đi khám bệnh cùng với Thẩm Chính Hoành, nhìn thấy Thẩm Quan Lan hiện tại, không nhịn được cũng lau nước mắt, chen miệng nói: “Chúc mừng lão gia, lần này Thẩm gia đông đủ cả rồi. Nhị thiếu gia đi du học nhiều năm, so với lúc mới đi đã trưởng thành hơn nhiều. Nhìn dáng vóc này đi, thật sự là hổ phụ sinh hổ tử mà!”
Thẩm Quan Lan cao hơn cha mình nửa cái đầu, tướng mạo một chút cũng không hề giống Thẩm Chính Hoành lúc còn trẻ. Nhưng sẽ không có ai dám nói ra mấy lời khó nghe như vậy, đặc biệt là khi Thẩm lão gia mới vừa nhìn thấy con trai bảo bối.
Ông ta nhìn chằm chằm không chớp mắt đánh giá Thẩm Quan Lan, hỏi những chuyện mấy năm qua ở bên ngoài của hắn. Thật ra Thẩm Quan Lan vẫn luôn gửi thư về nhà, đại thể tình huống Thẩm lão gia đều hiểu. Chỉ là trước mắt trông mong nhi tử trở về, không tránh được muốn cùng hắn nói mấy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/da-yen/1507923/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.