*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. Từ Yến Thanh trở mình, trên chiếc giường lớn, một bên chỉ còn lại khoảng không trống vắng. Y không kịp phản ứng xem có điều gì không đúng, liền duỗi thẳng tay chân ra rồi chậm rãi xoay người, dụi mắt, xốc màn lên. Ánh sáng trong phòng ảm đạm, rèm cửa sổ đều đóng lại, đợi đến khi y liếc nhìn đồng hồ báo thức mới phát hiện ra đã sắp một giờ chiều rồi, Từ Yến Thanh liền gọi một tiếng “Ly Nhi”. Trong phòng yên tĩnh không hề có một tiếng động, không có người nào để ý đến y. Ánh mắt Từ Yến Thanh đờ đẫn sửng sốt trong phút chốc, chợt nhớ tới chuyện trước khi đi ngủ, nhưng trong phòng sớm đã không còn bóng dáng của người nọ. Từ Yến Thanh cảm thấy yên lòng, mới vừa dịch đến mạn giường lại nghe thấy từ bên ngoài phòng truyền đến tiếng cười rất nhẹ. Y nghiêm túc lắng nghe một lát, đó là tiếng cười của Ly Nhi, chắc là còn có cả Tú Oánh. Có người đang thấp giọng nói gì đó, y nghe không rõ, còn có tiếng nước mơ hồ truyền đến. Từ Yến Thanh bị thương đã nằm mấy ngày nay, trong sự dốc lòng chăm sóc của Thẩm Quan Lan đã khôi phục không ít, tuy còn chưa thể ngồi nhưng đi lại cũng không phải vấn đề gì lớn. Y chống vào cột giường đứng dậy, đi đến trước giá đựng chậu rửa, cầm bàn chải lên đánh răng rửa mặt, xong xuôi mới chậm rãi đi đến bên cạnh cửa, hé ra một khe hở nhỏ nhìn ra bên ngoài. Cửa phòng của y đối diện một mảnh sân lớn. Đó là mảnh sân lớn nhất ở Tây sương, trồng đầy hoa cỏ cây cối, còn có chiếc cầu nhỏ trang nhã bắc qua hồ nước cùng gạch đỏ đình đài. Bên tường gieo một loạt cây bạch ngọc lan, mấy ngày nay vừa khéo là mùa hạ là thời kỳ nở hoa, cây bạch ngọc lan ngập tràn khắp nơi cùng nhau tỏa hương, mùi hương hoa thanh nhã theo gió từ từ lan toả, chỉ hé khe cửa ra một chút cũng có thể ngửi thấy được mùi hương thanh tịnh kia. Đây là loài hoa mà Từ Yến Thanh thích nhất, nhưng thời khắc này, lực chú ý của y lại không nằm trên những bông bạch ngọc lan chập chờn theo gió, mà Từ Yến Thanh đang chú ý đến người đang đứng giữa sân vườn kia.
Một nam nhân đang đưa lưng về phía y, áo sơ mi trắng trên người bị nước làm ướt hết, lộ ra bắp thịt căng chặt phía sau lưng, một đường kéo dài tới bên hông. Người kia đang đổ nước vào trong bồn tắm lớn, Ly Nhi cùng Tú Oánh thì lại chỉ huy gia đinh mang đến mấy bức bình phong bằng gỗ tử đàn từ phòng ăn, đặt xung quanh bồn tắm. Từ Yến Thanh lập tức nhận ra đó là bóng lưng của Thẩm Quan Lan, y thấy Ly Nhi và Tú Oánh cùng Thẩm Quan Lan đang nói chuyện vui vẻ, bởi vì hé khe cửa ra một chút cho nên y nghe được rõ đoạn đối thoại giữa bọn họ. Bọn họ đại khái đang nói về chỗ tốt của việc tắm ngoài trời, Tú Oánh hiếu kỳ nói nàng cũng muốn thử một chút, Thẩm Quan Lan lại nói nàng có thể đến chỗ không người tự làm và nhờ Ly Nhi giúp trông dùm. Tú Oánh không vui hé miệng nói Nhị thiếu gia bất công, có cái gì tốt đều dành cho mợ Tư. Thẩm Quan Lan vẫn quay lưng về phía Từ Yến Thanh như trước, những lời nói ra đều rơi vào tai y không sót một chữ nào: “Ta đương nhiên muốn đều dành những thứ tốt cho anh ấy rồi, anh ấy là mẹ Tư của ta cơ mà, ta không đối xử tốt với anh ấy thì còn có thể đối tốt với ai đây? Nếu không cô cũng gả cho cha ta đi?” Thẩm Quan Lan khi nói ra những lời này là đang cười, không ai coi đó là thật, nhưng Từ Yến Thanh nghe được vẫn cảm thấy khó chịu. Thẩm Quan Lan đối với y rất tốt, đều bởi vì y là mẹ Tư của hắn. Có lẽ bởi vì người mẹ Tư này là nam nhân, quá kỳ lạ, cho nên Thẩm Quan Lan không nhịn được sự tò mò, mới luôn muốn xoay xunh quanh y để cảm thụ một phen đi. Từ Yến Thanh tự giễu cười cười, quay người lại trở về trên giường nằm xuống. Vừa nãy lúc tỉnh lại Từ Yến Thanh còn cảm thấy đói bụng, lúc này y một chút muốn ăn cũng chẳng có. Nhưng khi Từ Yến Thanh nằm xuống lại không buồn ngủ, trong đầu vẫn luôn nghĩ đến những lời nói sảng lúc say rượu và hành động của Thẩm Quan Lan tối hôm qua. Từ Yến Thanh không đoán ra Thẩm Quan Lan đến cùng là đang suy nghĩ gì. Cho dù y là mẹ Tư của hắn đi chăng nữa, cũng chỉ là một người mẹ Tư không quen biết, chính y còn thường làm mặt lạnh với hắn. Thẩm Quan Lan ngược lại cũng không để ý đến sự lạnh lùng của y, vẫn luôn cười híp mắt, thăm dò mỗi lần y sắp tức giận đến nơi. Rõ ràng nhìn thì thiếu thông minh, thế nhưng lúc chăm sóc người khác lại cẩn thận tỉ mỉ, rất nhiều phương diện Ly Nhi trước đây đều lo lắng không đến thì hắn lại nghĩ ra được, khiến cho Từ Yến Thanh không thể nhẫn tâm bài xích. Từ Yến Thanh nhìn lên đỉnh màn trắng xoá ngây ngốc hồi lâu, sau cùng vẫn trở mình một cái đối mặt với vách tường. Bên tai y mơ hồ như nghe thấy tiếng cười đùa kia, thanh âm lảnh lót vui vẻ tựa như tiếng chuông bạc, Từ Yến Thanh đã rất lâu không được nghe thấy tiếng cười vui vẻ như thế. Y nhìn thấy vết moi chi chít chì chịt trên tường, đang muốn chọc ngón tay vào lại phát hiện mấy ngày qua y không còn moi tường nữa. Từ sau khi gả vào Thẩm phủ, Từ Yến Thanh vẫn luôn ngủ một mình. Thẩm Chính Hoành không qua đêm trong phòng của y, lý do vì sao y biết rõ, ông ta không có hứng thú với thân thể của y. Y không để ý đến những lời bàn tán sau lưng của người khác, trái lại còn cảm thấy vui vẻ tự tại, không cần ngay cả khi đi ngủ cũng phải diễn. Thế nhưng mỗi khi đêm khuya vắng lặng, Từ Yến Thanh lại rất khó ngủ. Y thường sẽ nhớ đến những chuyện vui vẻ trước đây khi còn ở trong gánh hát. Khi đó y còn trẻ. Cùng một đám sư huynh đệ cùng yêu thích hí khúc luyện công đùa giỡn, ngày tháng trôi qua nghèo khó hơn so với hiện tại, thế nhưng lại tràn đầy sung sướng cùng tự tại. Bởi vì dung mạo Từ Yến Thanh xinh đẹp, mấy vị sư tỷ muội cũng rất yêu thích việc lấy y ra nghiên cứu những lối trang dung lưu hành nhất khi đó, lấy khuôn mặt của y ra để thử yên chi (phấn nền) và son môi mới nhất. Khi đó Ly Nhi theo bên người y suốt ngày cũng đều cười hì hì. Lại giống như bây giờ, tiếng cười như chuông bạc vang vọng lên trong lỗ tai y. Đầu ngón tay Từ Yến Thanh chạm vào vách tường, móng tay hơi dùng sức liền cụp xuống một chút. Bột phấn màu trắng rào rào rơi xuống, tựa như tuyết trắng rơi vào mép giường. Y liếc nhìn dấu móng tay giống như trăng lưỡi liềm kia, trong lòng y cũng giống như mặt tường loang loang lổ lổ này, tràn đầy những vết thương không thể lành được. Y mờ mịt buông tiếng thở dài, chậm rãi nhắm chặt mắt lại. Từ Yến Thanh nghĩ không sai, Thẩm Quan Lan chẳng qua là ham mới mẻ, cảm thấy y hiếm lạ. Đợi đến ngày mai khi lão gia trở về rồi, tất cả sẽ lại quay về điểm xuất phát mà thôi. Thẩm Quan Lan không biết những lời mình vừa nãy thuận miệng nói lung tung, lại bị Từ Yến Thanh nghe được, hắn lúc này đã đổ nước ấm tràn đầy bốn tắm, để Ly Nhi cùng Tú Oánh ra bên ngoài canh chừng, tự mình đẩy cửa phòng ra đi gọi Từ Yến Thanh. Mấy ngày nay Từ Yến Thanh thường hay nằm, bởi vì thương thế cũng không có thể rửa ráy, hắn mỗi ngày đều lau thân thể cho Từ Yến Thanh, tuy rằng bộ vị mấu chốt Từ Yến Thanh đều kiên trì muốn tự mình làm, thế nhưng nằm liền mấy ngày như thế thân thể chắc là vẫn không thoải mái. Nhân dịp hôm nay khí trời tốt, Thẩm Quan Lan liền sắp đặt bồn tắm rắc cánh hoa ngoài trời giống như người Tây, muốn để Từ Yến Thanh thả lỏng một chút. Hắn đi tới bên giường, nhìn thấy người kia còn ngủ, liền duỗi dài cánh tay ra lắc lắc vai Từ Yến Thanh: “Mẹ Tư, dậy đi, tôi đã đổ đầy một bồn nước ấm, tắm xong anh sẽ cảm thấy thư thái hơn đó.” Tâm trạng Từ Yến Thanh đang sa sút, không muốn để ý đến Thẩm Quan Lan. Nhưng kỹ thuật giả vờ ngủ của y quá kém, liếc mắt một cái đã thấy mí mắt y khẽ động. Thẩm Quan Lan không biết y làm sao mà lại không chịu tỉnh lại, suy nghĩ một lúc, liền vén chăn mỏng trên người của y lên, cúi người xuống ôm lấy y nhấc bổng lên. Thấy thân thể đột nhiên lơ lửng, Từ Yến Thanh không khỏi thất kinh. Đợi đến khi y nhìn thấy rõ ý cười bên môi Thẩm Quan Lan, lại bị lúm đồng tiền chán ghét của người kia chọc giận: “Cậu mau thả tôi xuống!” Thẩm Quan Lan đã không còn sợ bộ dáng giả vờ hung dữ này của Từ Yến Thanh, cánh tay lại nâng lên một chút bế chắc y trong lòng mình, nhanh chân đi ra phía ngoài: “Khí trời hôm nay tốt, tôi đã cho người bố trí buồng tắm ngoài trời cho anh, còn có cơm trưa kiểu Tây chuẩn bị sẵn nữa. Anh phải hưởng thụ cho tốt mới được, bằng không sẽ có lỗi với một thân ướt đẫm này và công sức chuẩn bị cả buổi sáng của tôi lắm.” Khi Thẩm Quan Lan nói thì đã đi đến cửa, Từ Yến Thanh quay đầu nhìn ra, bồn tắm lớn đã được quây kín bằng bốn bức bình phong, cái gì cũng không thể nhìn thấy được. Thẩm Quan Lan bế y đi tới một góc của bức bình phong, đặt y xuống đất: “Đứng cho vững nhé.” Từ Yến Thanh bám vào bức bình phong đứng chắc, liếc mắt một cái liền nhìn thấy bên cạnh bức bình phong còn có một cái bàn, trên bàn có ba đĩa thức ăn đều được đậy lại bằng nắp bạc, bên cạnh còn có một bộ đồ để dùng ăn cơm Tây. Thẩm phủ mặc dù là phủ đệ kiểu Trung Quốc, nhưng Thẩm Tế Nhật thường thường sẽ tham gia một vài yến tiệc của thương hội, mỗi lần như thế đều ăn cơm Tây hiện tại đang lưu hành nhất. Mợ Hai Thẩm gia cùng mợ Ba cũng thích ăn, thường hay thừa dịp lão gia không ở nhà sẽ làm cơm Tây ăn. Từ Yến Thanh cùng bọn họ ăn cơm, tự nhiên cũng sẽ không xa lạ. Y sờ vào cánh tay của chính mình, Thẩm Quan Lan cả người ướt đẫm còn bế y, khiến tẩm y của y bây giờ cũng ẩm ướt một chút. Nhưng Từ Yến Thanh làm sao có khả năng ở trong sân tắm rửa, làm chuyện hoang đường như vậy? Y không để ý đến bóng dáng bận rộn của Thẩm Quan Lan, quay người lại chậm rãi trở về căn phòng. Thẩm Quan Lan đang khui một chai rượu nho trắng, đó là hắn tiện tay mang về từ chỗ Giang gia tối hôm qua. So với rượu Tây cùng rượu đế hắn càng yêu thích vị của rượu nho trắng hơn, chua chua ngọt ngọt, nên mới muốn để Từ Yến Thanh cũng nếm thử một chút. Chỉ là hắn mới vừa khui nắp chai rượu ra xong, lúc muốn đi lấy ly thủy tinh liền thấy Từ Yến Thanh đã đi xa được mấy bước rồi. “Mẹ Tư, anh đi đâu?” Thẩm Quan Lan kêu lên. Từ Yến Thanh cũng không quay đầu lại vẫn tiếp tục đi, Thẩm Quan Lan đành phải đặt chai rượu xuống, đuổi theo ngăn y lại: “Anh không phải rất muốn tắm sao? Tôi đều chuẩn bị cho anh xong hết rồi, cởi quần áo ra rồi vào nằm thẳng trong bồn là tốt nhất. Đến đây đi.” Nói xong còn muốn kéo tay Từ Yến Thanh đi, lại bị y tránh ra. “Làm sao vậy? Anh không muốn tắm sao?” Thẩm Quan Lan lúc này mới phát hiện ra sắc mặt Từ Yến Thanh vẫn luôn thật không tốt, hắn không biết Từ Yến Thanh hiện tại đang tức điều gì, nhưng hắn không muốn nhìn thấy Từ Yến Thanh không vui. Giọng điệu của Thẩm Quan Lan chậm lại, dụ dỗ nói: “Tôi thật sự đã chuẩn bị mất cả một buổi sáng đấy, nước kia là được tôi âm thầm đi xách từ suối nước nóng trong sân vườn của bà nội về đó, còn để Ly Nhi hái bạch ngọc lan mà anh thích nhất rắc lên. Khi tôi ở nước ngoài, mấy cô gái đều thích tắm như vậy, rất thoải mái, anh thử một chút có được không?” Thẩm Quan Lan nói rất chân thành, chỉ là lời này của y đến tai Từ Yến Thanh, thì trở thành Nhị thiếu gia nhàn rỗi đến nhàm chán lại dằn vặt y lung tung. Từ Yến Thanh mặt không cảm xúc nhìn hắn: “Cậu cảm thấy tôi tắm rửa trong sân thích hợp sao?” “Làm sao mà không thích hợp? Tôi đã cho người quây kín lại cả rồi, anh nhìn mấy bức bình phong kia đi. Tôi còn để Ly Nhi cùng Tú Oánh trông coi cửa trước cửa sau, sẽ không có người tiến vào đâu.” Thấy bộ dáng như là chuyện đương nhiên của Thẩm Quan Lan, Từ Yến Thanh từ bỏ việc trao đổi cùng hắn, tiếp tục bước về phía phòng mình. Giọng nói của Thẩm Quan Lan lại vang lên, chỉ là lần này nhiều hơn mấy phần thiếu kiên nhẫn: “Anh lúc nào cũng chẳng nói gì cả, tôi làm sao biết được anh đang suy nghĩ cái gì!” Từ Yến Thanh dừng lại bước chân, nhìn về căn phòng phía trước y đã ở được hơn một năm. Toà Thẩm phủ giam nhốt y này đã xây dựng từ lâu, trên tường mỗi viên ngói mỗi viên gạch đều thấm ướt dấu vết của tháng năm. Mà y, chỉ là một vết mới trên những viên ngói cũ ấy mà thôi. Từ Yến Thanh xoay người lại, cố gắng nặn ra nụ cười: “Nhị thiếu gia, cậu cũng phải biết, tôi tuy rằng trên danh nghĩa là mẹ Tư của cậu, nhưng tôi quả thật là bị bán cho cha cậu. Tôi chỉ là thứ đồ chơi cha cậu nuôi ở hậu viện mà thôi, không ai sẽ để ý xem tôi nghĩ như thế nào, bởi vì chuyện này căn bản chẳng có chút quan trọng nào cả. Cho nên cậu thực sự không cần thiết lãng phí thời gian trên người tôi nữa, tôi có hiếm lạ đến mức nào cũng không thể thành thứ mua vui cho cậu được.” Thẩm Quan Lan giật mình. Hắn vẫn luôn biết Từ Yến Thanh là một người có tính tình phong kiến bảo thủ, cũng biết Từ Yến Thanh sở dĩ biến thành như vậy tất cả đều tại lỗi của cái thời đại này. Nhưng hắn không thể nào nghĩ tới, Từ Yến Thanh lại nhìn chính mình thấp hèn đến vậy? Cái gì gọi là đồ chơi của cha hắn? Cái gì gọi là suy nghĩ không quan trọng? Lẽ nào cha hắn cưới Từ Yến Thanh trở về là một chút tình cảm đều không có sao? Lẽ nào cha hắn xưa nay không quá quan tâm đến cảm thụ của Từ Yến Thanh sao? Còn có cái gì gọi là không thể thành thứ mua vui cho chính hắn?! Lẽ nào trong mắt Từ Yến Thanh, bản thân hắn làm tất cả chỉ là vì đùa giỡn thôi sao? Thẩm Quan Lan nhìn Từ Yến Thanh chậm rãi quay người, bước chân cứng ngắc hướng bậc thang đi đến. Phía trước người kia chính là căn phòng Từ Yến Thanh ở, cánh cửa mở ra giống như miệng quái thú đen ngòm đang nhếch lên, muốn kéo người mà Thẩm Quan Lan để ý vào trong bóng tối. Hô hấp Thẩm Quan Lan trở nên dồn dập, lồng ngực hắn như chứa một khối than nóng rẫy, nóng đến mức đầu hắn như muốn bốc lên khí nóng ngùn ngụt. Hắn nghĩ đều không nghĩ liền nâng bước chân lên, chạy vội tới phía sau Từ Yến Thanh, chặn ngang lại nhấc người kia lên khiêng ở trên vai. Từ Yến Thanh còn không kịp phản ứng thì đầu đã hướng xuống đất, y kinh hoảng túm lấy quần áo của Thẩm Quan Lan, còn chưa mở miệng nói được gì chỉ thấy Thẩm Quan Lan nhanh chân hướng bồn tắm đi đến. “Cậu làm gì vậy! Mau thả tôi xuống!” Từ Yến Thanh vội la lên. Thẩm Quan Lan không nói một lời tiêu sái đi đến bên bồn tắm, tóm lấy lưng Từ Yến Thanh nhẹ nhàng hạ y xuống ôm y vào trong lòng, đầu gối câu lấy y cũng thả lỏng rồi thả y rơi xuống, Từ Yến Thanh mất khống chế rơi xuống trong bồn tắm khiến nước trong bồn tràn ra thành một đám bọt nước lớn. Từ Yến Thanh mới vừa ngã xuống, Thẩm Quan Lan liền lập tức vớt y lên. Bồn tắm cũng không sâu, nhưng cú rơi này đã hù doạ Từ Yến Thanh. Y uống xong mấy ngụm nước, sau khi được vớt lên không ngừng sặc sụa, tóc mái dán chặt vào trên đôi mắt, cả người nhìn qua vô cùng thê thảm. Thẩm Quan Lan vỗ ngực giúp y thuận khí, đợi đến khi hô hấp của y ổn định lại mới giúp y gạt tóc mái ra, nhìn vào đôi mắt tràn ngập tức giận kia nói: “Đã tỉnh táo chút nào chưa?” “Cậu nổi điên làm gì vậy?!” Từ Yến Thanh dùng sức đẩy Thẩm Quan Lan ra, tất cả ấm ức tích lũy những ngày qua đều bạo phát vào đúng lúc này. Thế nhưng khí lực của y không thể bằng Thẩm Quan Lan, dưới chân y không vững, đẩy được một cái lại khiến mình ngã ngược trở lại. Thẩm Quan Lan lập tức kéo lấy y, dựa vào lực đạo đem y ôm sát vào trong ngực, không quan tâm việc Từ Yến Thanh đang giãy dụa, mà lại cúi đầu xuống cắn một miếng trên cổ y. Cần cổ trắng như tuyết của Từ Yến Thanh, lập tức hiện lên hai hàng dấu răng dễ thấy. Từ Yến Thanh phát run trong lồng ngực Thẩm Quan Lan, chỉ lo người này nổi điên lên sẽ cắn đứt cổ họng của y mất. Mà Thẩm Quan Lan sau khi cắn lại bắt đầu liếm, đầu lưỡi mềm mại ẩm ướt quét tới quét lui trên dấu răng kia. Từ Yến Thanh làm sao cũng không nhịn được cảm xúc tê dại đến khó chịu này, y ngước đầu lên, cổ họng khàn khàn kêu “Đừng mà…” Thẩm Quan Lan buông Từ Yến Thanh ra, nhìn trong mắt y tràn đầy hoang mang cùng nước mắt, liền mở hai tay của y ra, đưa tới bên môi mình, hôn hai cái xuống lòng bàn tay của y. Từ Yến Thanh co rúm lại, muốn rút tay của mình về. Thẩm Quan Lan lại lôi kéo y, đặt lòng bàn tay của hai người để ở trên ngực nói: “Mãi đến tận sáng sớm hôm nay tôi còn đang do dự, còn không biết nên làm thế nào với anh bây giờ, nhưng hiện tại tôi đã biết rồi.” Hắn nói gì đó Từ Yến Thanh nghe không rõ, nhưng trên miệng lại tan ra thành một nụ cười đầy ôn nhu. Đôi lún đồng tiền kia lại thoáng xuất hiện trong mắt Từ Yến Thanh, giống như thời điểm lúc mới gặp bỏ thêm nhiều đường vào bát bánh trôi rượu nếp, lại giống như ảo ảnh xuất hiện giữa ngày hè chói chang, khiến Từ Yến Thanh không thể thấy rõ trước mắt tất cả là ảo giác hay là tại y thật ra còn chưa tỉnh ngủ? Thẩm Quan Lan nói: “Yến Thanh, tôi thích anh. Anh nói không ai để ý đến suy nghĩ của anh, nhưng tôi lưu ý, tôi rất muốn khiến anh trở nên vui vẻ. Nếu như tôi làm gì còn chưa đủ tốt anh có thể đánh tôi mắng tôi, thế nhưng anh đừng dùng thân phận giữa chúng ta làm cái cớ để đẩy tôi ra nữa, có được không?” Dưới góc nhìn của Từ Yến Thanh một người thuộc chế độ phong kiến mình vẫn sử dụng một vài từ Hán Việt vì mình cảm thấy hợp hơn, ngược lại dưới góc nhìn của Thẩm Quan Lan mình sẽ dùng từ hiện đại hơn một chút, có thể các bạn sẽ thấy không đồng nhất ví dụ như có chỗ là “nam nhân” có chỗ lại là “đàn ông”, nhưng tạm thời mình đang thấy hợp lý, các bạn có ý kiến nào khác thì góp ý cho mình, cảm ơn trước nh
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]