Thẩm Quan Lan đóng cửa lại, đánh giá một chút căn phòng này.
Căn phòng của Từ Yến Thanh rất lớn, bất kể là bề mặt tường hay đồ trang trí đều xa hoa cực điểm, có không ít thứ hắn chỉ cần liếc mắt là có thể nhìn ra đều là đồ cổ quý giá được bài trí tùy ý, còn có một chiếc quạt thủ công của Tây dương đặt ở đầu giường. Xem ra người mẹ Tư này quả thật giống như lời mẹ hắn đã nói, rất được cha hắn sủng ái.
Thẩm Quan Lan nhấc một ngọn đèn trên bàn lên, đi về hướng phía Bắc của chiếc giường. Từ Yến Thanh còn chưa tỉnh, rèm sa màu trắng đem y ngăn cách với bên ngoài.
Thẩm Quan Lan chỉ có thể nhìn thấy bóng người mơ hồ của y, mặc một bộ tẩm y (đồ ngủ) trắng thuần, trên gương mặt vẫn còn lớp trang điểm vì vậy không thể thấy rõ được ngũ quan.
Thẩm Quan Lan ngồi xổm bên cạnh giường, đặt ngọn đèn lên trên chiếc ghế, kéo cánh tay Từ Yến Thanh ra định bắt mạch.
Hắn học Tây y, nhưng việc chẩn đoán cùng dược lý của Đông y hắn cũng am hiểu. Mạch tượng của Từ Yến Thanh so với buổi chiều đã ổn định hơn nhiều, nhưng vẫn vô lực như trước. Thẩm Quan Lan cách rèm sa liếc y một cái, muốn đưa tay vào đặt thử lên trán y đo nhiệt độ thì nghe thấy tiếng cánh cửa có người đẩy ra.
Trong tay Ly Nhi ôm chậu rửa mặt, kinh ngạc nhìn hắn: “Nhị thiếu gia, sao cậu lại đến đây?”
Thẩm Quan Lan đứng dậy, đẩy gọng kính mắt lên nói: “Buổi chiều
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/da-yen/1507910/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.