Ta biết, cái hoàng cung này chuyên ăn thịt người, chỉ cần không cẩn thận một chút thôi, ta và Giang Ninh sẽ mất mạng.
Không thể tùy tâm sở dục nữa.
(Tùy tâm sở dục: tùy theo tâm nguyện, ý muốn của cá nhân mà làm ra một hành động nào đó)
13
Trước ngày mười lăm tháng tám, Giang Ninh tới tìm ta
Nàng gầy đi rất nhiều, khí sắc không được tốt cho lắm.
“Ngày mai là cung yến, mày đừng có tùy tiện ra ngoài đấy, cứ ở trong Ám Đình ti mà đợi cho tao”
Giọng nàng nghe rất nghiêm trọng, trong lòng ta lộp bộp một tiếng: “Làm sao vậy?”
Giang Ninh nhìn ta, giống như là vừa khóc vừa cười: “Bối Bối, Nhiếp Chính Vương muốn tạo phản, vị trí Thái Tử này của tao chắc không làm nổi nữa rồi”
Nàng không có thời gian nói quá nhiều với ta, chỉ dặn ta vài câu, sau đó vội vàng rời đi.
Chạng vạng ngày hôm sau.
Ta đi qua đi lại trong sân.
Trời dần dần tối, một tiếng hét vang lên, bên phía Càn Khôn cung đột nhiên bắt đầu vang lên tiếng ồn ào tranh cãi ầm ĩ.
Tiếng khóc, tiếng la, tiếng tức giận chửi bới, tiếng đao kiếm chạm vào nhau loạn thành một mớ.
Trong lòng ta nóng như lửa đốt.
Đây là lần đầu tiên ta cảm thấy như thế nào là bất lực.
m thanh rất lâu cũng chưa ngừng, nửa canh giờ lúc sau, một loạt tiếng bước chân hỗn độn vang lên ở bên cạnh.
“Đứng lại!”
“Bắt lấy nàng!”
Ta lui vào một góc, không dám phát ra một tiếng động nào.
Ầm!
Cửa viện đột nhiên bị đẩy ra!
Một cung
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/da-xuyen-thi-phai-co-doi-co-cap/4605247/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.